Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, cô gái đáng yêu chớp chớp hàng lông mi dài đen nhánh, không an phận liếm liếm miệng nhỏ.
“Phốc.” Hắc Viêm Long ngồi trên ghế chứng kiến tướng ngủ của Dao Dao bỗng buồn cười nở nụ cười, bàn tay to lớn không kìm lòng liền nhéo lên cái mũi nhỏ nhắn.
“Thật sự rất là đáng yêu, khó trách Thần Dật lại yêu thích cô như vậy.”
“Hơ?” Cảm nhận được có chuyện không đúng, Dao Dao mở choàng mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ đang tươi cười của Hắc Viêm Long.
“Anh... Anh... Anh...”
“Cô ngốc, tướng ngủ của cô thật sự là có chút đáng yêu nha, quả thực là rất giống heo đó.”
Không... Không phải chuyện này?
Dao Dao mở to hai mắt, vô ý thức nhìn lên người mình. Từ ngày hôm qua cô hình như đã ngủ thiếp đến tận hôm nay, căn bản là không có nằm trên giường, cũng không có mặc quần áo.
Hôm nay lại có chăn mền đắp trên người, Dao Dao nhướng mày: “Anh đến đây bao lâu rồi?”
“Sáng sớm.”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Hắc Viêm Long mắt nhìn đồng hồ: “Hơn mười giờ.”
Đây chẳng phải là...
Dao Dao biết rõ tướng ngủ của mình có hơi kỳ lạ, hơn nữa cô lại không mặc quần áo, Hắc Viêm Long lại tới đã lâu như vậy... “Anh trai à, chẳng lẽ anh một chút cũng không xấu hổ là gì sao?”
“Xấu hổ chuyện gì? Cơ thể của cô tôi đã thấy qua rồi, quả thực không khác gì đứa em gái sáu tuổi của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991879/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.