“Long Kỳ, đã tìm thấy đám người Ngạo Thiên chưa vậy?” Bên trong khoang thuyền, Long Diệp vỗ vai em trai hỏi.
Hắn hơi sững sờ: “Chưa, vẫn chưa thấy.” Lắc lắc đầu, cảm giác căng thẳng vô cùng, liền rảo bước về phía phòng vệ sinh.
“Thình thịch, thình thịch.” Trái tim đập nhanh liên hồi, khuôn mặt Long Kỳ hiện lên vẻ khôi ngô, tuấn tú cùng làn da trắng ngần, che đi đôi má đang ửng hồng, bầu ngực căng tròn kia càng làm tăng dục vọng bên trong người đàn ông ấy.
“Phù... phù...” Hắn không ngừng thở gấp, cơ thể nóng bừng dựa vào cánh cửa, niềm khát khao trong người đang dần hạ nhiệt nhưng trí óc lại không ngừng hiện lên hình ảnh vừa thấy trong khoang thuyền.
“Anh, anh, mau cứu em, đem... thứ đó... của anh... trong người em, mau lôi ra”.
Hắn được anh trai yêu cầu đi tìm Ngự Ngạo Thiên, lại trùng hợp chứng kiến cảnh mờ ám này của Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao.
Vẻ mặt lúc đó của Dao Dao cùng với âm thanh cám dỗ người khác, hết lần này đến lần khác làm khơi dậy giác quan của hắn.
“Đáng chết!” Long Kỳ nhất thời cảm thấy phía dưới của mình căng lên, quần bơi đang mặc trên người cũng như đang phải hết sức chống đỡ thứ đang căng lên ấy.
“Ào ào.” Hắn nhanh chóng mở khóa vòi nước, không ngừng lấy nước lạnh tạt vào đầu mình, mong muốn quên đi hình ảnh không nên thấy khi nãy.
“Cốc, cốc,cốc.” “Long Kỳ, anh không sao chứ? Có phải là bị say sóng không vậy?”
“Tôi, tôi không sao.” Hắn khóa vòi nước lại, thở dài, làm vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa phòng vệ sinh: “Tôi thấy đau bụng nên...” Ánh mắt hắn vô tình lại nhìn thấy Dao Dao đứng phía sau Long Diệp, khuôn mặt trắng ngần của hắn một lần nữa ửng đỏ lên.
“Tôi đã tìm thấy Ngự Ngạo Thiên rồi, đi, chúng ta đi ra boong tàu.”
“Ừ, ờ...” Long Kỳ gật gật đầu, bước tới phía sau cùng của hàng ngũ nhưng hắn từ đầu tới cuối không dám nhìn Dao Dao.
“Này, chú, sao chú không đi bơi? Không phải là thân hình quá tồi nên không dám cởi đồ để bơi chứ? Trong lúc mọi người đang nô đùa dưới bể bơi thì Cung Tiểu Mạn đi lại mũi tàu tìm Hàn Ly Thương.
Hắn đang ngồi ở phía cuối mũi tàu, đưa mắt liếc qua Cung Tiểu Mạn, rồi lại tiếp tục nhìn ra biển cả mênh mông, xanh thẳm.
Cung Tiểu Mạn đưa mắt nhìn: “Chú này, cùng vui với mọi người đi.” Nói rồi kéo lấy cánh tay của Hàn Ly Thương.
Ánh mắt sắc bén lướt nhanh nhìn vào cánh tay đang bị cô nắm giữ, một giây sau đó, khuôn mặt lạnh lùng của hắn hiện lên nụ cười kỳ quái: “Được”.
“Nào, chúng ta cùng chơi bóng chuyền trong nước đi.” Cung Tiểu Mạn cùng Hàn Ly Thương vừa bước đến bể bơi, bạn gái của Long Diệp liền nêu ra ý kiến.
Lúc này, Long Diệp cùng mấy người khác cũng về tới bể bơi.
“Được thôi!” Cung Tiểu Mạn dơ hai tay tán thành, lộ ra dáng vẻ mĩ miều, sau đó nhảy người vào bên trong bể. “Chú, cùng tham gia nhé.”
Hàn Ly Thương đứng bên hồ im lặng một lát rồi từ từ cởi bỏ đồ trên người xuống.
Thân hình hoàn mỹ đầy đặn bắp thịt hiện ngay trước mắt Cung Tiểu Mạn, cô thấy hối hận lúc trước đã cho rằng hắn sợ xuống nước là do thân hình xấu xí.
Cơ ngực rắn chắc, cơ bụng tuyệt đẹp cùng với gương mặt lạnh lùng ấy quả thực đẹp tới mức không thể nhìn ra khuyết điểm nào.
Cung Tiểu Mạn nuốt nước bọt, nếu như ở đây không có ai khác, cô thực sự muốn ngay lập tức bổ nhào tới ông chú kia!
“Này, chú, chú đã luyện tập thế nào để có được thân hình đẹp như vậy?” Cung Tiểu Mạn bơi tới, tò mò hỏi.
Hàn Ly Thương cười mỉm, đôi mắt lạnh lẽo từ từ nhìn ra hướng khác, ở cách đó không xa: “Angel, cùng bơi đi.”
“Ừm.” Angel từ trên ghế nằm đứng dậy, mỉm cười bước tới trước mặt Hàn Ly Thương.
“Ợ.” Cung Tiểu Mạn đứng bên cạnh thấy cảnh này cảm thấy có gì đó kì lạ, người đàn ông lạnh lùng đó dường như rất dịu dàng với cô gái tên Angel đó, bọn họ là bạn rất thân sao?
“Tiểu La Li. Nào, cùng nhau chơi đi.” Long Diệp ngụp đầu lặn xuống nước, hướng về phía Dao Dao bên bờ xua xua tay.
Cô nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không, không được.” Nhanh chóng lùi lại phía sau nhưng ai ngờ, bước lỡ chân, cả người cô ngã lộn xuống bể bơi: “Aaa!”
May mà lúc này, Long Kỳ ở ngay đó nhanh chóng kéo lại được cánh tay của cô.
“Cảm ơn.” Dao Dao cười ngọt ngào.
Nhưng ai ngờ...
“Anh, anh, mau cứu em...” Đầu óc của Long Kỳ lại hiện lên hình ảnh khi nãy trong khoang tàu, tim hắn lại đập liên hồi.
Một giây sau đó...
Tay hắn buông lỏng.
“Ùm” Cả người Dao Dao ngã xuống bể bơi, cũng may nước trong bể không sâu, không cao quá cổ của cô. “Long Kỳ, anh đúng là không phải người!”
Hắn cố gắng kìm lại sự bối rối trong lòng, nở nụ cười xấu xa, nói: “Xin lỗi nhé, tôi trượt tay.”
“Anh!” Dao Dao nhất thời tức giận, nổi cơn tam bành.
Cũng chính lúc này, chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên bước nhanh tới phía sau Long Kỳ, hắn chưa kịp phản ứng thì Ngự Ngạo Thiên đã dơ chân... vô tình đá hắn xuống hồ bơi.
“Ngạo Thiên, anh?” Long Kỳ nhìn Ngự Ngạo Thiên bên hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đầu hắn nghiêng sang một bên, cười khẩy nói: “Xin lỗi nhé, tôi trượt tay.”
“Ha ha ha ha.” Dao Dao đứng bên cạnh thấy vậy cũng cười một cách sảng khoái.
Long Kỳ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn: “Cười này! Cho cậu cười này!” Nói rồi không ngừng té nước lên mặt hắn.
“Tiểu Mạn! Tiểu Mạn! Cứu tôi!”
“Đến đây!” Cung Tiểu Mạn ở ngay đó nhanh chóng bơi tới, gia nhập vào đội của Dao Dao cùng nhau chống lại Long Kỳ.
Ngay lập tức, đội của Ngự Ngạo Thiên giành được điểm cao nhất trong trận đấu này.
“Sao không cùng chơi vậy?” Trong lúc mọi người đều đang chơi bóng chuyền nước thì Ngự Ngạo Thiên ngồi bên cạnh Mạc Tuyết Đồng.
Cô lạnh lùng liếc mắc nhìn bầu không khí đang diễn ra trong hồ bơi, cười gượng: “Trò trẻ con này, anh biết tôi không thích mà.”
“Ha, Tuyết Đồng, có lúc cô cũng nên thả lỏng bản thân đi, không chừng đây là lần cuối cùng chúng ta được vui chơi thoải mái rồi.” Nói rồi Ngự Ngạo Thiên vươn mình nằm ra ghế, đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh.
Con đường chính trị này khó khăn bao nhiêu hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai từ năm mười sáu tuổi đánh trận đầu tiên, chiếm lấy xã hội đen Nhật Bản. Hai mươi sáu tuổi đánh trận thứ hai giành được chỗ đứng trong giới kinh doanh. Cho tới nay hắn đã hai mươi tám tuổi, trận chiến thứ ba đang chờ đón hắn, đây cũng là trận đấu vô cùng quan trọng, những ngày tháng trong tương lai chỉ sợ rằng không còn cơ hội được ung dung như ngày hôm nay nữa.
“Ngạo Thiên, anh khi nào thì chia tay với con nhỏ kia?”
“Không có gì, tôi chỉ là hiếu kỳ nên hỏi vậy thôi.”
“Tuyết Đồng, cô nên quan tâm chuyện của chính mình thì hơn!” Giọng điệu có chút u ám của Ngự Ngạo Thiên, ánh mắt liếc nhìn tới bể bơi: “Cô không biết vì sao Long Diệp liên tục đổi bạn gái sao?”
“Tôi biết, có điều chuyện này liên quan gì tới tôi chứ? Đó là do cậu ta không đủ trưởng thành.” Mạc Tuyết Đồng cười lộ vẻ xem thường nhưng ngay sau đó lại là khuôn mặt lạnh lùng: “Nhưng Ngạo Thiên anh không biết, không biết... vì sao tôi luôn không muốn tìm bạn trai sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]