Dần dần bàn tay to lớn trắng muốt của hắn lướt qua chiếc bụng nhỏ của cô và đi xuống.
“Đừng!” Cảm giác có nguy cơ ập đến, cô vội vàng khép chặt hai chân.
Nhưng gã đàn ồng vẫn theo khe hở, nhanh nhẹn cởi miếng vải vướng víu đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ mềm mại êm ái của người phụ nữ. Lên xuống lên xuống với sự cám dỗ trêu chọc.
“Xin, xin anh đấy. Dừng tay đi…” Dao Dao lộ rõ nét mặt van xin, họ đã không có động thái thân mật như này trong một khoảng thời gian, trong thời gian này cô sống rất thoải mái, không có một áp lực, hôm nay cô lại phải một lần nữa cảm nhận được cảm giác nghẹt thở kì lạ đó, cô luôn cảm thấy kỳ lạ trong trái tim mình.
“Muốn anh dừng tay?” Ngự Ngạo Thiên ngẩng đầu lên cười gian giảo.
Thấy hy vọng đến, cô vội vàng gật đầu.
“Cũng được, còn nhớ hai năm trước em đã cầu xin anh thế nào không?”
Hai năm trước? Cầu xin hắn thế nào? Cũng chả phải vẫn giống hiện tại sao?
“Bảo bối, nếu em nói đúng, thì anh sẽ để em mặc quần áo.”
Nói đúng...?
Hai năm trước cô đã cầu xin hắn thế nào? Ngự đại ca? Không! Không đúng, hình như không phải gọi hắn như vậy, vậy thì xưng hô với hắn thế nào nhỉ?
Dao Dao cố hết sức nhớ lại, tâm trí hình như có chút ấn tượng, cô cắn môi dưới thẹn thùng: “Hai… hai năm trước em, em mới mười bảy tuổi mà thôi! Nhưng nhưng giờ em đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991729/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.