“Mọi người cũng ra ngoài đi.” Ngự Ngạo Thiên đuổi mấy cô gái tiếp rượu trong phòng ra ngoài, ánh mắt chậm rãi nhìn sang Mạc Tuyết Đồng bên cạnh: “Tuyết Đồng, hôm nay cô vẫn ổn chứ? Tôi gọi điện thoại cho Ly Thương đưa cô về nhé?”
“Không cần, tôi tự về được.”
“Ừ, về cẩn thận.”
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên, cô tò mò nhíu mày: “Chúng ta đi luôn chứ?”
“Chờ chút đã. Anh uống chưa đã, đến đây, bảo bối, nếu em uống được thì uống với anh chút đi!” Nói rồi Ngự Ngạo Thiên thuận thế ngồi xuống cạnh Dao Dao.
Cô nhếch miệng cười quỷ dị nói: “Được. Em rót rượu đây!”
Cầm lấy bình rượu rót một ly rồi cầm bình rượu vừa nãy bắt đầu tự rót cho mình một ly. “Đến đây, uống đi!”
“Ai. Bảo bối.” Ngự Ngạo Thiên ép cô nâng ly rượu trong tay lên, một tay ôm cô vào lòng tay kia chậm rãi nâng cằm của cô lên, đùa giỡn nói: “Trước khi uống rượu không muốn làm chút việc gì đó sao?”
“Uầy.... không... không muốn!”
“Vậy được.” Ngự Ngạo Thiên sung sướng buông lỏng tay đang ôm bả vai cô ra.
Đây là Ngự Ngạo Thiên à? Sao ngày hôm nay dễ nói chuyện quá vậy?
“Bảo bối, cạn!” Ngự Ngạo Thiên cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Dao Dao cũng hào phóng nâng ly rượu lên nhưng vừa uống một ngụm... “phụt” cô phun tất cả rượu ra.
“Sao lại đổi rồi?”
“À.”
Bên tai truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Ngự Ngạo Thiên, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991706/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.