Phong Thần Dật tao nhã cười, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Ngự tổng, tôi chào hỏi Lý tổng trước đây, thất lễ rồi.”
“Ừ.”
Nhìn bóng lưng Phong Thần Dật rời đi. Dao Dao đang kiềm chế cảm xúc cuối cùng cũng buông lỏng: “Ngự Ngạo Thiên, anh có cần làm như vậy không hả?”
“Bảo bối, em đang nói gì thế?”
Còn muốn giả vờ sao? Ngự Ngạo Thiên còn muốn giả vờ cái gì chứ? Hắn không cảm thấy đã quá giả tạo rồi sao?
“Ngự tổng, chúc mừng, họp thường niên thành công như vậy, trong nước phỏng chừng ngoại trừ Bác Sâm và Phong thị sợ chẳng còn ai có thực lực tổ chức họp thường niên long trọng thế này đâu.” Lúc này, một vị khách quý đi tới chúc mừng.
“Bảo bối, không được rời đi. Tìm một chỗ chờ anh. Anh lập tức tới với em ngay.” Hắn nhỏ giọng nói vào tai Dao Dao rồi mỉm cười trò chuyện với vị kia.
Dao Dao chậm rãi đi tới một góc, sắc mặt hết sức khó chịu!
“Uầy, sao cô lại ở đây? Thần Dật dẫn cô tới à?”
Nghe giọng nói này, Dao Dao nhanh chóng ngước mắt lên, đập vào mắt là một người đàn ông có mái tóc đỏ rực. Hắn là... Âu Dương Tử Hiên?
Vội vàng đè xuống khó chịu trong lòng, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ha ha, tôi là nhân viên của Bác Sâm cho nên tới tham gia họp thường niên lần này.”
“À. Cô mới tình cờ gặp Thần Dật phải không?”
Tình cờ gặp, à... tình cờ gặp trong tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991584/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.