Chương trước
Chương sau
Trong lòng ẩn giấu nỗi thấp thỏm lo lắng, Dao Dao lại một lần nữa quay trở lại buổi tiệc.

Nhìn từ xa, Ngự Ngạo Thiên vẫn đang nói chuyện với ai đó, chỉ có điều người nói chuyện với Ngự Ngạo Thiên không phải là bố của Ly Mỹ Vân.

Từ từ tiến lại gần, hi... cô luôn có cảm giác hình bóng người đang nói chuyện với Ngự Ngạo Thiên rất là quen thuộc thì phải? 

“Em yêu, em vừa đi đâu đó?” Khi Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy Dao Dao đi tới, trên mặt anh ta không thể không mang theo nụ cười kì lạ.

Trong lòng cô bắt đầu lo lắng, Ngự Ngạo Thiên điên rồi hay sao? Tại sao lại gọi mình to như thế? Liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt lo lắng, may mắn vì mọi người vẫn đang đắm chìm vào trong âm nhạc và những cuộc nói chuyện, chẳng có ai bị thu hút bởi những lời nói của anh ta.

Nhưng, bao nhiêu người đang nói chuyện với Ngự Ngạo Thiên sẽ đoán ra được mối quan hệ giữa hai người hay không? 

Khi còn hai bước nữa thì đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên, ánh mắt cô sáng lên, cô lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của người đàn ông đang nói chuyện với Ngự Ngạo Thiên, và mội viên...

Lỗ tai sáng bóng!

Một giây sau, cái khuôn mặt đẹp trai quen quen đó từ từ chuyển hướng nhìn về phía cô... 

Phong... Thần... Dật?

Giây phút này không khí dường như đang đông cứng lại, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, bước chân của Dao Dao đột nhiên dừng lại, giống như cô bị cây đinh đóng chặt trên nền đất nhìn chăm chú vào Phong Thần Dật đang ở trước mắt mình.

Cô đã bị hoang tưởng, có lẽ có một ngày Phong Thần Dật sẽ biết được hiện tại cô đang ở cùng ai cũng đã từng nghi ngờ, khi anh ta nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình thì phản ứng của anh ta sẽ như thế nào và tâm trạng của cô sẽ như thế nào? 

Suy cho cùng, Ngự Ngạo Thiên và Phong Thần Dật là bạn hợp tác làm ăn, khó tránh khỏi gặp mặt ở đây. Những lời nói dối nhiều nhất cũng chỉ nhất thời cất giấu được mà thôi.

Tuy nhiên, cô ngây thơ hy vọng cái sự thật này cả đời Phong Thần Dật cũng không biết. Nhưng không phù hợp với thực tế lắm, không phải sao?

Hôm nay, cái tình cảnh không có linh cảm trước này đang tiếp tục bùng nổ, hơn nữa sự bùng nổ này lại xảy ra nhanh như vậy, bỗng nhiên như vậy cô thực sự không biết nên đến đối diện và chào hỏi như thế nào! 

Không...

Có lẽ, tình cảnh này... Ngự Ngạo Thiên đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, phải không?

“Tuần này họp thường niên của công ty, em cùng đi với anh nhé!” 

“Hả? Em… em không đi!”

“Nhất định phải đi đó!”

“Em bây giờ xinh đẹp đến thế, nếu bị phá huỷ... thì thật đáng tiếc.” 

“Ha ha ha ha, cây dâu tây này Ngự tổng vừa trồng đây sao? Là anh ta muốn tuyên bố chủ quyền với toàn thế giới sao? Quả thật là một người đàn ông ngang ngược.” Kí ức trong bộ nhớ của cô bỗng hiện ra từng cảnh từng cảnh liên quan đến Ngự Ngạo Thiên mời cô tham gia hội thường niên của công ty.

Cô thực sự nghĩ mãi vẫn không hiểu, hội thường niên của tập đoàn Bác Sâm làm cái gì mà phải kêu cô đến, cô lại không phải là bạn gái của anh ta, cũng không có tư cách đồng nghiệp mà dự họp.

Nhưng bây giờ, cô dường như đã đoán ra được mục đích của Ngự Ngạo Thiên rồi. 

Rốt cuộc hắn ta từ khi nào đã ngấm ngầm vạch ra cái âm mưu này? Từ cái giây phút bọn họ hoà hoả đó thì hắn ta đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ hay sao?

Nếu bỗng nhiên bảo cô tới tham gia buổi thường niên mỗi năm thì quá là rõ ràng rồi, phải không? Cho nên, hắn ta cần một cái cớ trước, sau đó tạo ra một hiện trường giả mà cô không thể tính toán hết được, đến khi bản thân mình không kịp trở tay thì hắn ta giết cô có phải không? Có phải không?

Làm sao Ngự Ngạo Thiên có thể như vậy chứ? Lòng dạ của hắn làm sao có thể trở thành như vậy? 

Là căm phẫn, hay là bị đau đớn bởi sự đùa giỡn hoặc là bởi vì cái cảm giác hồi hộp Phong Thần Dật đã biết người đàn ông đang sánh bước cùng cô là ai, cô cũng đã không phân biệt rõ nữa, chỉ biết, thời khắc này đầu óc của mình như đang nổ tung, tiếng âm nhạc xung quanh, tiếng nói chuyện cũng đang dần dần trở lên nhỏ lại.

Không thể, không thể có thái độ thất lễ vào lúc này được, nếu không thì càng trúng kế của Ngự Ngạo Thiên.

Ánh mắt loé lên vẻ ảm đạm, cô lạnh lùng nhìn chăm chú vào Phong Thần Dật đang ở trước mặt, nhất định không nói một lời nào! Phong Thần Dật anh nhất định không được nói, nếu không thì lại để cho đồ khốn Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy trò cười của hai chúng ta! 

“Em yêu, lại đây nào!” Ngự Ngạo Thiên cười kì lạ nói.

Dao Dao nhanh chóng nhận thấy ánh mắt của Phong Thần Dật nhìn chăm chú vào mình, bước chân nặng nề, gương mặt không có biểu hiện nào chạy đến bên cạnh Ngự Ngạo Thiên.

Hoàn thành, ánh mắt của Phong Thần Dật cứ dán chặt lên người cô, mãi cho tới cái giây phút bàn tay của Ngự Ngạo Thiên đặt lên bờ vai của cô, cuối cùng hắn mới có thể chắc chắn! 

Người đàn ông thần bí đứng sau Dao Dao là ai!

“Phong tổng, tình báo đã đi điều tra rồi nhưng theo các điều tra phản hồi lại thì năng lực của người đàn ông đó rất mạnh, hơn nữa lúc nào cũng có vệ sĩ cùng vào cùng ra rất khó có thể đến gặp trực tếp anh ta.”

“Thần Dật, hôm qua đồng ý chuyện của anh... tôi phải thay đổi chủ kiến rồi.” 

“Ngự Tổng, nếu anh cho rằng tôi không làm được chuyện này thì anh có thể ôm về mà tự làm đi. Nhưng, cũng giống như câu chuyện hay mượn dao giết người, sao anh không tự làm?”

“Thần Dật, tôi thực sự phát hiện bản thân mình rất mong muốn được trở thành bạn bè với cậu!”

“Ha ha, rất cảm ơn thành ý của anh Ngự tổng. Vậy xem ra lần này tôi phải dính dáng đến anh rồi cùng nhau đến chào hỏi Hạ Du nhỉ.” 

“Thần Dật, mấy người đó không phải là người của tôi. Nếu không xảy ra điều gì bất trắc, mục đích của chúng ta nên là giống nhau. Tôi biết anh không bao giờ nhiễm phải những chuyện của xã hội đen. Mấy người đó rơi vào tay của tôi còn tốt hơn rơi vào tay của anh, tối thiểu nhất... tôi sẽ cho anh một kết quả rất hài lòng.”

Quá nhiều sự trùng hợp như vậy, không hẹn mà gặp như thế, anh ta muốn đùa giỡn Hạ Du, mục tiêu của anh ta cũng là Hạ Du. Anh ta muốn giết mọi người của Minh Huy, Ngự Ngạo Thiên đã chủ động đề ra cần phải ra tay.

Vốn dĩ nguồn gốc của tất cả những chuyện này, đều là bởi vì họ cùng nhằm vào một cô gái. 

Có lý! Thực sự rất có lý.!

Khi đó Phong Thần Dật liền nghĩ, nếu người đàn ông đứng sau Dao Dao là một kẻ yếu kém, dường như đạt được kết quả cũng không có gì để chơi đùa, nếu đã là Ngự Ngạo Thiên, cuộc chơi này thực sự khiến con người có một loại phấn khích không thể giải thích!!

“Thần Dật, đến đây, tôi xin giới thiệu một chút, người này là... bạn gái của tôi, Lạc Dao Dao!” 

Bạn gái sao? Dao Dao hơi cau mày, trộm nhìn biểu cảm lúc này của Ngự Ngạo Thiên, nụ cười của anh ta thực sự giả dối nhưng, cô thực sự vẫn phải cảm ơn hắn, vẫn giữ thể diện cho cô ở trước mặt Phong Thần Dật như thế. Ha.

“Ha ha, bạn gái của... Ngự tổng.”

Vừa nghe thấy Phong Thần Dật nói, cô vội vàng nhìn gương mặt của anh ta. Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó mang theo một nụ cười vô tri vô giác, đôi mắt phủ kín đầy băng có chứa một loại ánh sáng chói lọi. 

“Sao vậy?” Một hồi lâu Phong Thần Dật không nói lời nào, Ngự Ngạo Thiên cười phá lên vẻ kì lạ.

“Không có gì là cảm thấy cô Lạc xinh đẹp mà thôi.” Hắn tao nhã cười.

Nhân lúc đó Dao Dao liền thở một hơi thật dài, ha ha, làm sao cô có thể quên được chứ, hai năm trước cô đã tận mắt hiểu rõ năng lực của Phong Thần Dật, trải qua hai năm rèn luyện trên thương trường, tin rằng năng lực của Phong Thần Dật còn lên cao hơn rất nhiều, rất nhiều, từ sớm đã có sức mạnh để trả lời tất cả những thay đổi, không phải sao? 

“Em yêu, Phong tổng đang khen ngợi em kìa, còn không cảm ơn Phong Tổng đi.” Ngự Ngạo Thiên cười cười vẻ đen tối, nói nhẹ nhàng bên tai cô.

Cô siết thật chặt nắm tay, nếu như không phải đang ở nơi này, cô thực sự sẽ lớn tiếng chất vấn Ngự Ngạo Thiên, có cần thiết làm tất cả mọi chuyện đến mức tột cùng như thế không?

“Ha ha, cảm ơn Phong tổng.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.