Nghe thấy giọng điệu của Hàn Ly Thương hơi mang chút lo lắng, dường như tất cả mọi người thức tỉnh khỏi giấc mơ, họ cứ chê cười Ngự Ngạo Thiên mà lại quên đi một việc...
Đó chính là khả năng nhìn nhận sắc bén giống như đi săn báo của Ngự Ngạo Thiên.
Không phải nói khuếch đại, khi anh ta đang ngủ say, trong vòng năm mét có bất kì một tiếng động gì Ngự Ngạo Thiên đều có thể tỉnh dậy ngay lập tức, phán đoán là địch hay là bạn, đồng thời tạo ra đòn đánh trả lại nhanh nhất.
Nhưng hôm nay, cô gái ngủ bên cạnh anh ta lấy một sợi dây cột lên mái tóc dài của anh ta một cách dễ như bỡn, anh ta đã không cảm nhận được. Nếu như cô gái đó là kẻ địch, chỉ e rằng đầu của anh ta đã rơi xuống đất rồi.
“Yên tâm đi, tôi cũng có chừng mực của riêng mình. Mọi người đi trước đi.” Tiễn Hàn Ly Thương đi đợi người xong, anh ta quay trở lại phòng ngủ mà trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Mềm mại, Dao Dao đang nằm ngửa mặt, một khuôn mặt em bé vừa dễ thương vừa trong sáng đang nhắm đôi mắt lại quả thật rất giống một đứa trẻ đáng yêu lại đang pi pô gọi người muốn được ẵm lên đôi chút.
Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đi tới, con mắt sắc bén liếc nhanh nhìn vào bàn tay nhỏ của cô đang kéo chiếc chăn, ha… cô gái này biết mình vừa làm sai cái gì, cho nên mới giả vờ ngủ sao?
Anh ta rất bình tĩnh vén chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991568/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.