Không mặc? Điều đó chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?
Cảm nhận được một bàn tay to khác đang chạm vào thân phía dưới của mình, cô nhanh chóng chặn ở trên: “Em, em đang bị rồi.”
Ánh mắt ham muốn tối sầm lại, vẻ mặt của hắn rõ ràng có chút bất mãn, một giây tiếp theo... “Trời ơi, thực sự là mất hứng mà. Nếu phát hiện có người lừa anh, bảo bối, em nên biết hậu quả rồi đấy?”
“Ô...” Lòng căng thẳng, Ngự Ngạo Thiên không thể nhớ được thời gian cô đến lần trước. “Em, em không gạt anh mà.”
“Thật không? Bảo bối thì ra em một tháng sẽ tới hai lần sao, thật là lợi hại.”
“...” Quả nhiên hắn vẫn còn nhớ! Thấy lời nói dối bị vạch trần, Dao Dao phải chọn sự im lặng.
Ngự Ngạo Thiên di chuyển cơ thể của mình, âm trầm nói: “Xem ra, anh phải nghĩ cách để lời nói của em thành sự thật rồi. Này, phải làm thế nào thì mới có thể thành sự thật đây?”
Lời nói dối trở thành sự thật? Chẳng phải hắn muốn mình thật sự xuất huyết sao? Vậy ngoại trừ đến từ bên ngoài đó thì chỉ có... “Em, lần sau em sẽ không gạt anh nữa, anh tha cho em đi mà, được không?”
“Vậy chẳng phải em nên tìm cách để khiến anh vui sao?”
Tìm cách khiến hắn vui? Dao Dao cau mày khó chịu: “Em, em biết rồi.”
Ngự Ngạo Thiên cười mãn nguyện nhưng ai biết...
“Nhìn không thấu là linh hồn anh bị mất, đoán không được là màu sắc của con ngươi, một cơn gió, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991486/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.