“Ừ, chúng ta để xe lại cho Ngạo Thiên, ngồi xe khác đi, dự đoán... Cậu ta còn một lúc lâu mới có thể “xong việc” thì sao?” Long Diệp nhìn cảnh tượng bên ruộng lúa, cười xấu xa.
“Vậy tôi mới không tin Ngạo Thiên sẽ chiến đấu ở một nơi như thế này, huống hồ ngực phẳng đến bây giờ vẫn còn là thiếu nữ, có thể thấy được Ngạo Thiên sẽ ra tay trong lát nữa?”
“Liên quan gì tới anh! Xuống xe!” Long Diệp tức giận gào thét với em trai.
Long Kỳ buộc phải xuống xe, Hàn Ly Thương và Mạc Tuyết Đồng cũng đi xuống xe.
Long Diệp đi ở phía trước cố ý bước chậm, đi tới bên cạnh Mạc Tuyết Đồng:
“Vết thương của cô...”
“Tôi tự biết xử lý.” Mạc Tuyết Đồng không cho Long Kỳ có bất kỳ cơ hội nào để quan tâm tới mình, bước nhanh lên hàng đầu.
“Được, tại sao cô không thể đem sự thùy mị đối với Ngạo Thiên mà phân cho tôi một chút được sao? Mặc dù cho tôi cơ hội quan tâm cô cũng không được sao.” Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Mạc Tuyết Đồng, ánh mắt mê người đó của Long Diệp dần dần nổi lên một lớp ánh sáng đau thương...
“Ồ... Đau quá...”
“Bảo bối, kiên nhẫn đi.”
Nghe những lời đối thoại nhẹ nhàng này, người không biết còn tưởng bọn họ đang...
Nhưng sự thật là!
Ngự Ngạo Thiên đang bôi thuốc cho Dao Dao.
Cô bị Lôi lão đại tát cho mấy cái liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi sưng tấy.
“Bảo bối, em đã nói thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991484/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.