Chương trước
Chương sau
"Dao Dao..."

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng của mẹ, cô lập tức nghe ra âm thanh của mẹ không bình thường: "Mẹ, mẹ sao vậy?"

"Mẹ... mẹ không sao, con... con bây giờ khi nào có thời gian vậy? Tới bệnh viện chút đi." 

"Có! Có! Con lập tức tới ngay!" Mẹ khóc phải không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô cúp điện thoại, khẩn trương tìm quần áo trong tủ đồ.

"Bảo bối, sao vậy?"

"Bên bệnh viện, bên bệnh viện hình như xảy ra chuyện, em... em muốn qua đó một chuyến." 

"Anh đưa em đi!"

Không được! Ngự Ngạo Thiên không thể đi bệnh viện, mẹ cho rằng Phong Thần Dật là bạn trai của mình rồi, nếu Ngự Ngạo Thiên đi... "Anh... anh đừng đi, anh lần trước cùng cô Mạc..."

"Anh sẽ không vào." Ngự Ngạo Thiên nói như chém đinh chặt sắt, tìm kiếm quần áo của mình khắp nơi: "Bảo bối, quần áo của anh đâu?" 

"Nửa đêm hôm qua anh ra rất nhiều mồ hôi, ngoại trừ quần chưa giặt còn lại đều giặt phơi ở nhà vệ sinh. Uầy hình như chỉ có áo sơmi, làm sao bây giờ?"

"Không sao, cứ như vậy đi." Ngự Ngạo Thiên mặc quần áo rất nhanh, khi đi ngang qua tủ quần áo đang mở, một chiếc áo khoác tây trang đang treo trong tủ quần áo đập vào mắt hắn: "Bảo bối, hình như anh không để quần áo ở chỗ của em phải không?"

Cô nhìn theo ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên, hóa ra là quần áo: "Cái áo khoác đó không phải của anh." 

"Hừ? Nhóc con, vậy áo khoác nam này là của ai thế?" Nói rồi Ngự Ngạo Thiên lột phắt chiếc áo khoác đang treo trong tủ quần áo xuống.

Dao Dao vừa thấy tình hình thái độ không đúng vội vàng giải thích: "Anh nghe em nói đã, anh còn nhớ hai năm trước em chạy trốn khỏi căn phòng ở Ngưu Lang tiệm kia của anh không?"

"Ừ?" 

"Lúc em chạy trốn, chăn mền quấn trên người bị treo ở lầu hai, cho nên... em chỉ có thể ngồi xổm trong hẻm nhỏ. Vừa lúc đó có một người có lòng tốt đi ngang qua là anh ta đưa quần áo cho em, em mới không chạy trần truồng."

Nếu không phải Dao Dao nói đến chuyện này, hắn cũng quên mất hai năm trước lúc cô chạy trốn quần áo đã bị hắn xé bỏ, không nghĩ tới cô nhóc này to gan như vậy, thà ** chạy cũng không muốn ở lại nơi đó của hắn.

Ánh mắt sâu xa liếc nhìn áo khoác tây trang trong tay lần thứ hai, Ngự Ngạo Thiên càng nhìn càng thấy áo khoác này quen mắt, màu sắc của áo, số đo còn có nhãn hiệu... Rõ ràng chính là quần áo của hắn! "Bảo bối, em biết người đưa em quần áo là ai không?" 

"Hả?" Nói thật, lúc đó cô quá ngượng ngừng căn bản không dám nhìn người đó là ai, sau khi người đó khoác áo khoác lên người cô, cô mới dám ngẩng đầu nhưng người tốt bụng kia đã đi xa. Cho nên cô mới luôn giữ chiếc áo khoác này, ước ao có một ngày có thể gặp lại người đó, cảm ơn người đó thật tốt. "Không biết, em không thấy được mặt mũi anh ta."

"Ồ? À... nói không chừng không bao lâu nữa em sẽ gặp lại người kia đấy!" Đôi mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên, dường như có lẽ đã lờ mờ đoán được ai đưa Dao Dao áo khoác rồi. "Đi thôi, tranh thủ thời gian anh đưa em đến bệnh viện."

"Ừ, được." 

Ôm thấp thỏm trong lòng, rốt cuộc Dao Dao cũng tới bệnh viện: "Em vào trước."

"Ừ, anh chờ em ở đại sảnh."

"Được." Chia tay Ngự Ngạo Thiên, cô chạy như điên một đường đến phòng bệnh của ông nội. 

Mẹ là một người phụ nữ rất kiên cường, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho mẹ phải khóc chứ? Chẳng lẽ bệnh tình của ông trở nên xấu đi?

Hừ, hừ! Ông nội là người tốt tự khắc có thiên tương, sẽ không đâu, sẽ không đâu.

Đứng ở cửa phòng bệnh, hơi thở cô gấp gáp dần trở nên bình thường chậm rãi gõ cửa: "Mẹ... mẹ..." 

Lúc cửa phòng bệnh mở ra, đập vào mắt Dao Dao đầu tiên là Ly Mỹ Vân ngồi trên ghế sofa và tiểu Trinh bên cạnh.

Bọn họ... bọn họ tới bệnh viện ông nội ở làm gì chứ?

Cơ thể không hiểu sao bắt đầu run rẩy, Dao Dao khẩn trương nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: "Cô Ly, làm sao cô lại tới đây?" 

Ly Mỹ Vân mỉm cười, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía mẹ Lạc đang đứng cạnh giường bệnh: "Bác gái, chuyện này bác nói hay là cháu nói đây?"

"A, ha ha, chuyện gì... à?" Bầu không khí quỷ dị bên trong phòng bệnh khiến Dao Dao dựng tóc gáy, ánh mắt cô thỉnh thoảng né tránh ngang dọc.

"Vẫn là để tôi hỏi đi! Cô Ly, bố chồng tôi thân thể không tốt lắm, có thể ra ngoài nói được không?" Giọng mẹ Dao Dao mang theo chút cầu xin. 

Hai chân Ly Mỹ Vân bắt chéo nhau, lạnh lùng trở mặt liếc một cái: "Cháu cảm thấy không cần thiết lắm đâu! Ra ngoài nói tốt hơn sao? Lúc đó người biết càng nhiều thêm đấy nhỉ!"

"Con dâu, không sao đâu. Bố tin tưởng Dao Dao nhà chúng ta, nói ở đây đi." Lạc gia gia nằm trên giường bệnh kéo cánh tay của mẹ Dao Dao.

"Bố, bố..." Khoảnh khắc thấy thái độ kiên quyết của ông cụ mẹ Lạc nghẹn ngào, cũng không từ chối nữa. Bà chậm rãi đi tới trước mặt Dao Dao. 

Cơ thể cô vốn đang run rẩy, mẹ tới càng gần thì biên độ run rẩy càng tăng.

"Dao Dao, cô Ly nói... nói..." Ánh mắt mẹ Lạc lần thứ hai liếc nhìn Mỹ Vân: "Cô ấy nói, con là tình nhân bạn trai cô ấy bao dưỡng bên ngoài là thật sao?"

“Lộp bộp.” Trái tim nhấc đến cổ họng trong nháy mắt lọt vào tro tàn. 

Khi cô nhìn thấy Ly Mỹ Vân xuất hiện ở phòng bệnh lúc đó đã linh cảm được tình hình nghiêm trọng nhưng chuyện này là mẹ tự mình hỏi, cô vẫn không cách nào đối mặt được, không chỉ ném đi mặt mũi của bản thân mà cũng làm mất hết toàn bộ mặt mũi của Lạc gia!

Ly Mỹ Vân à... Ly Mỹ Vân... cô thật đúng là chiêu sau càng tàn nhẫn hơn chiêu trước!

Dao Dao nghẹn lời rơi vào im lặng. 

Ly Mỹ Vân ngồi trên ghế sofa cười châm chọc: "Cô bé à, cô nói bình thường tôi đối với cô thế nào? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ở nhà Ngự Ngạo Thiên tôi đã xem cô là em gái mà đối đãi nhưng cô thế nào? Vậy mà lại quyến rũ người đàn ông của tôi trước mắt tôi?"

"Đúng vậy, tiểu Lạc, dựa vào lương tâm mà nói, hôm đó tôi bắt được cô lên giường cùng Ngự tiên sinh, tôi đã nghĩ cô sẽ bớt phóng túng nên không dám nói cho tiểu thư nhà tôi, ai biết cô được đà lấn tới chứ?"

Đừng nói là. đừng nói là! 

Lúc cô bắt đầu làm người yêu của Ngự Ngạo Thiên đã chuẩn bị đối mặt với tất cả.

Nhưng không phải trước đây Ly Mỹ Vân đã trả thù mình rồi sao? Chẳng lẽ còn không đủ? Có cần thiết phải làm mọi thứ đến cực đoan nhất ngay trước mẹ và ông, bảo cả nhà cô bởi vì chuyện của cô mà mang tội danh không biết xấu hổ bọn họ mới vừa lòng sao?

"Cô Ly!" Sắc mặt Lạc gia gia xanh mét ngồi dậy từ giường bệnh. 

"Bố?"

"Con dâu, bố không sao." ông khoát tay áo, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ly Mỹ Vân: "Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, Lạc Xương tôi nói thế nào cũng là xuất thân quân nhân, hai đời công tác ở Chính phủ, bình thường dạy Dao Dao càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, tôi tin Dao Dao nhà tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy!"

"Ôi, ông à, bình thường ông dạy cháu gái của ông chúng tôi không xen vào. Nhưng mà, cháu gái ông xác thực là tình nhân của bạn trai tiểu thư nhà tôi, nếu không ông cho rằng tiền ông nằm viện, giải phẫu từ đâu mà ra?" 

"Đây là bạn trai của cháu gái tôi gánh vác, căn bản không phải như các cô nói là Ngự Ngạo Thiên chi tiền!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.