Chương trước
Chương sau
“Đừng… đừng đụng vào chỗ đó.” Từng đợt như dòng điện thiêu động từng dây thần kinh của cô.

“Này, bảo bối, chẳng lẽ em vừa tè ra quần? Không được đem quần lót cởi ra.” Ngự Ngạo Thiên sẽ cởi quần của cô.

“Không, không!” Dao Dao nhanh tay nắm lấy quần của mình, chống lại Ngự Ngạo Thiên. 

“Hừ, nếu không muốn, coi như...”

Ngự Ngạo Thiên hôm nay làm sao... Làm sao tốt như vậy? Dao Dao đang âm thầm vui vẻ, thì...

Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, cách một lớp quần đem hoa hạch của cô ngậm lại. 

“Ưm...” Thân thể cô không tự chỉ được mà giật mình, một dòng nước ấm từ hạ thể liền tràn ra. “Không, đừng...” Chẳng biết tại sao trong lúc này cô lại làm ra hành động như vậy, cô càng ngày càng xấu hổ, càng ngày càng... có cảm giác.

Ngự Ngạo Thiên thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô không nhịn được mà cười một tiếng, ngón tay khơi mào ở quần lót của cô.

“Đừng, ưm...” 

Không kiềm hãm được cô rên lên một tiếng, cô định đứng dậy nhưng cơ thể vô lực ngã xuống, đại não cũng dần dần trở nên trống rỗng.

“Không thể nào, bảo bối, chỉ mới như thế em đã đến rồi sao? Chà chà, vậy phải làm sao bây giờ, cơ thể của em càng ngày càng *****. Vẻ mặt Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ, liền đưa một ngón tay vào rò xét.

“Đừng… đừng động vào em, không được.” 

Vừa vặn chạm vào điểm nhạy cảm của cô...

“Đừng, a...!” Chỉ trong nháy mắt làm cô có cảm giác không thể nói được, cô không ngừng thở hổn hển, cơ thể càng ngày càng không có sức lực.

“Lại đến? Bảo bối, em nói xem lần sau sẽ dùng bao nhiêu lâu đây?” 

Lời này của Ngự Ngạo Thiên là có ý gì? Hắn còn chưa có dự định buông tha cho cô sao? Dao Dao vô lực nhìn về phía hắn, vừa muốn mở miệng cầu xin ai ngờ...

Ngón tay của hắn cử động mạnh hơn.

“Không, dừng lại, xin anh...Đừng... A! Em… Không được, muốn chết, muốn chết, a!” Cô cảm nhận rõ lần này khác với lần trước nghìn lần, còn kéo dài hơn... 

“Chết tiệt, em rất*****”. Đôi mắt thâm thúy của Ngự Ngạo Thiên trong nháy mắt rất muốn cô, gân xanh trên trán nổi lên, trước khi mất đi ý thức hắn liền ôm cô lên phòng ngủ trên tầng hai.

Quần áo bị hắn lần lượt cởi ra, cô không có sức ngăn cản, đến thở cô cũng không còn sức.

Ngự Ngạo Thiên cũng cởi quần áo của mình, bá đạo đứng trên người cô. 

“Đừng... Cầu xin anh!” Cô gắng gượng phát ra mấy chữ.

“Yên tâm, anh còn nhớ lời hẹn của chúng ta, sẽ không tiến vào nhưng nếu em còn lộn xộn, nói không chừng...

Nghe Ngự Ngạo Thiên nói vậy, cô chỉ ngoan ngoãn nằm ở đó, cô cảm nhận được sự nồng nhiệt của người đàn ông không ngừng ma sát nơi mẫn cảm của mình. Mỗi lần ma sát đều chạm tới nơi mẫn cảm của cô. 

Dao Dao không nhịn được mà rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên mê người. Ánh vào trong mắt Ngự Ngạo Thiên càng tăng thêm dục vọng trong hắn.

Hiện tại hắn đang cẩm thấy hối hận tại sao lại hứa với cô! Ngự Ngạo Thiên muốn người phụ nữ này càng thêm khó khăn. Nếu như để Long Diệp biết hắn nhất định trở thành trò cười. Đáng chết... Hắn lại là người giữ lời hứa, bây giờ chỉ có thể gãi ngứa không đúng chỗ.

Hắn di chuyển nhanh hơn, Dao Dao cũng cảm nhận được hắn ma sát. Chỗ mẫn cảm của cô càng ngày càng nóng. 

“Đừng...” Cô rên nhẹ một tiếng.

“Hả?” Bị hắn không ngừng ma sát, Dao Dao lần nữa lên tới đỉnh.

Một lúc sau, ý thức của cô dần dần trở lại, con mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, suy nghĩ một chút thấy thật nguy hiểm, Ngự Ngạo Thiên chỉ cần một chút nữa, bọn họ có khả năng sẽ xảy ra quan hệ. 

Cũng kỳ lạ, vừa rồi cô một chút cũng không sợ, tựa như cô đã chấp nhận người đàn ông này, hắn chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện, mặc dù rõ ràng cô cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của hắn.

Tay cô khẽ chạm vào cánh tay rắn chắc của hắn.

Ngự Ngạo Thiên tò mò nghiêng đầu về phía cô. 

Cô mang vẻ mặt tươi cười, thấp giọng nói: “Em thích anh.”

Trong giây lát con mắt của Ngự Ngạo Thiên mở to nhưng một giây sau, hắn liền nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Giống như thích một người anh trai đúng không?”

“Ừm.” 

Hắn biết đáp án sẽ như vậy, thế nhưng trong một giây hắn thiếu chút nữa tin lời nói này là thật. Cô quả nhiên... Chỉ là một cô bé mà thôi.

“Trước đây em đã trả lời Nam Lộc là không thích anh, sao giờ lại nói là thích?”

Xem ra lần trước cô nói chuyện với Nam Lộc quả nhiên Ngạo Thiên đã nghe được hết. 

“Đó là chuyện lần trước, anh nấu cơm cho em ăn này, vừa nãy còn lau nước tiểu.”

Quan trọng là khi có mối quan hệ này, cho dù Ngự Ngạo Thiên có làm gì cô đều không có lý do cự tuyệt nhưng hắn chưa từng làm hại cô.

“Cho nên em thích anh nhưng những lúc anh làm những chuyện đáng ghét, em lại thấy ghét anh.” 

“Bảo bối, nghe em nói như vậy...” Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, bàn tay nắm lấy cằm của cô: “Anh phát hiện em đang biến anh trở thành người hầu của em.”

“Không, không phải như vậy.” Dao Dao nghĩ đơn giản cô rất biết ơn những người đối xử tốt với cô, mặc dù Ngự Ngạo Thiên cũng vô số lần làm tổn thương cô.

Nhưng mà... 

Có một việc Dao Dao lại không biết Ngự Ngạo Thiên không phải là một người đẽ sai khiến, đừng nói đến lau nước tiểu, những việc đơn giản như giặt quần áo hắn cũng không làm, đến cả nấu cơm, hắn nhiều lắm cũng chỉ làm cho mình ăn mà thôi...

Cũng có thể trong lúc vô tình, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra mình làm những chuyện như vậy.

Là bởi vì vết sẹo kia sao? 

Con mắt sâu xa của hắn liếc về phía cô, hắn chậm dãi thả tay đang nắm cằm của cô, từ từ hôn lên vết sẹo kia.

“A!” Dao Dao sửng sốt, rõ ràng cô thấy trong mắt hắn có gì đó không hợp lý. Hắn mỗi làn nhìn thấy vết sẹo trên bả vai cô ánh mắt của hắn đều rất bất đồng. Vì sao? “Ngạo Thiên, anh...”

“Hiện tại anh ở đây, em...” Cô định hỏi nguyên nhân thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô lập tức với lên chỗ tủ đầu giường: “Alo...” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.