"Bác gái, ông nội, hai người vẫn khỏe." Ngự Ngạo Thiên tao nhã hỏi thăm.
Khi ánh mắt mẹ Lạc nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, cơ thể không khỏi run lên, người đàn ông này... Thật là đáng sợ!
Trông qua trạc chừng 27, 28 tuổi, nhưng đôi mắt cậu ta sâu không thấy đáy, suy tính khó lường. May thay cậu ta không phải bạn trai của Dao Dao, bằng không... Chỉ sợ sau này mỗi ngày bà sẽ sống trong lo lắng, sợ hãi. “Chúng tôi, chúng tôi khỏe.”
"Ha ha, bác gái, nghe tin ông nội bị bệnh, nhưng bận quá không đến thăm được, vừa vặn hôm nay rãnh liền ghé qua."
"Ha ha, không cần khách sáo."
"A, sao lại nói vậy a, Dao Dao là bạn tốt của con, ông nội cô ấy bệnh giống như ông nội con bệnh. Vả lại, quen biết với Dao Dao cũng là một cái duyên." Mạc Tuyết Đồng nở nụ cười, chậm rãi ngồi ghế bên cạnh
"Ý cô là?"
"Lẽ nào Dao Dao chưa nói với bác sao? Thật ra cha của Dao Dao là ân nhân cứu mạng con!"
"Thiên Minh... Là ân nhân cứu mạng cô?" Mẹ Lạc thoáng qua tia nghi hoặc và đau lòng, bà không muốn nhắc lại cái chết bí ẩn của chồng, cũng không muốn đối mặt với sự thực, vì vậy Dao Dao rất hiếm khi hỏi về cái chết của cha.
"Đúng vậy, hỏa hoạn khu biệt thự mười bốn năm trước, nếu không nhờ bác trai cứu mạng, con đã sớm bị thiêu chết bên trong."
Khi Mạc Tuyết Đồng nhắc đến vụ hỏa hoạn mười bốn năm trước, vẻ mặt mẹ Lạc và ông nội trở nên vô cùng u ám!
"Nhớ lúc ấy bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/114614/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.