Tạng Cẩu thì gãi gãi tai, đỏ mặt nói:
“ Bọn con cùng lắm chỉ ngủ chung một cái giường, đắp chung cái chăn, hồi bé vẫn làm thế suốt. Bác cứ làm quá lên thế. ”
Cậu chàng nói chưa dứt câu thì ông bác đã phun ngụm trà ra, há hốc mồm, mắt đảo tới tới lui lui giữa hai người. Nói đoạn, Nguyễn Phi Khanh ho khan một hồi, hắng giọng:
“ Hai đứa… Đừng bảo bác hai đứa nghĩ ngủ chung cũng gọi là làm chuyện vợ chồng nhé. ”
“ Không phải sao? ”
Lần này đến lượt Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu tỏ ra kinh ngạc.
Kì thực cũng khó trách, Tạng Cẩu mồ côi từ tấm bé, tám tuổi đã lưu lạc khắp nơi, ai lại đi dạy cậu chàng những chuyện nam nữ này? Hồ Phiêu Hương thì là con nhà vương tộc, lại có lão Bộc và Hồ Nguyên Trừng dạy dỗ nên cũng biết là trai chưa vợ gái chưa chồng thì không nên thân mật, bằng không sẽ có hậu hoạn. Song Hồ Nguyên Trừng là người đọc sách, lão Bộc mặc cảm mình là người ngoài… những chuyện phòng the chăn gối kia hai người cũng không dạy cô nàng.
Qua năm năm, tuy hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương đã lớn, nhưng cả hai đều là người luyện võ, tâm trí vững vàng. Chỉ cần không bị ảnh hưởng từ bên ngoài như trúng thuốc, vận công một lần là áp chế được bản năng của cơ thể ngay.
Thành thử, hai người tuy ngủ với nhau mấy lần, song lại chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Nguyễn Phi Khanh nghe xong, đoán được đầu đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542625/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.