Tạng Cẩu nhìn ngôi phủ đệ xa lạ, gãi tai thở dài. Nếu như là chỗ bảy năm trước lúc vừa sang Tàu, thì cậu chàng còn biết đại khái phải đi thế nào để ra khỏi cung. Nhưng chỗ mới thế này thì chịu thua. Chẳng trách ngôi phủ này không có vệ quân canh giữ.
Cậu chàng đẩy cửa, phát hiện bấy giờ đại sảnh hãy còn sáng đèn. Hồ Phiêu Hương ngồi lặng một bên, Nguyễn Phi Khanh an tĩnh thưởng trà ở ghế chủ vị. Tạng Cẩu đảo mắt một vòng, không thấy Hồ Nguyên Trừng đâu cả, đoán là đã ngủ sớm rồi.
Cậu chàng lại nhìn người đàn ông luống tuổi ngồi ở ghế chủ nhà, lòng thầm cảm khái. Năm năm không gặp, Nguyễn Phi Khanh đã già đi nhiều, tóc trên đầu đã bạc phơ bạc phếch, người gầy gò lộ hẳn xương gò má.
Thấy cậu chàng đã đến, ông bèn nở nụ cười, dường như cũng bất ngờ trước sự trưởng thành của cậu nhóc ốm o ngày nào. Tay đặt chén trà xuống, Nguyễn Phi Khanh ra dấu gọi cậu Tạng Cẩu vào, ánh mắt như thể có điều gì muốn nói. Chờ cậu chàng ngồi ấm chỗ, ông mới từ tốn nhìn sang phía Hồ Phiêu Hương, thở dài một tiếng:
“ Hai đứa lớn rồi. Nó cũng về rồi. Thế thì bây giờ bác kể hai đứa nghe… ”
Tạng Cẩu bèn hỏi:
“ Kể chuyện gì hả bác? Lúc con không có ở đây xảy ra chuyện gì rồi? ”
Hồ Phiêu Hương vỗ bàn tay cậu chàng, vẻ trấn an, rồi nói:
“ Thái độ ban nãy của bác Trừng rất lạ, tại sao lại nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542609/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.