Cô nàng tìm được huyệt vị, phát hiện ra quả nhiên đồng đen ở nơi đó không liền thành một khối, rõ ràng chính là nơi giấu cơ quan chứ không còn chỗ nào khác. Cô nàng hít sâu một hơi, đoạn nhấn mạnh vào hai huyệt.
Tức thì…
Chỉ thấy lồng ngực của bức tượng sắt chợt mở banh ra như cánh cửa tủ, để lộ khoảng không bên trong. Tạng Cẩu kéo cô nàng dậy, đoạn soi ngọn đuốc vào.
Trong bụng tượng quả nhiên có một thanh kiếm!
Tạng Cẩu không nén được kinh ngạc, mó tay lấy thanh kiếm ra, giơ thẳng trước mặt.
Chỉ thấy lưỡi kiếm dài độ ba xích thời Nguyễn, tức là cỡ sáu gang tay, toàn thân bằng đồng đen. Chỗ lưỡi kiếm chạm vào cán có khắc hai chữ Thuận Thiên cách điệu. Cậu chàng lướt ngón tay qua, mới phát hiện sống kiếm là một trụ dày chỉ bằng một phần ba ngón út người trưởng thành, hai bên gắn hai nửa lưỡi kiếm bằng đồng đen, dưới nách hộ thủ - chỗ sát tay cầm có một chốt nhô ra như cò bắn nỏ. Ngoài ra chuôi kiếm thẳng đuột, chẳng có đốc kiếm.
“ Hương! Thuận Thiên kiếm! Mình tìm được kiếm Thuận Thiên rồi! ”
Tạng Cẩu không khỏi thấy mừng rỡ. Hai người vượt bao chông gai nguy hiểm, xông vào mộ cổ, âu cũng là vì bí mật của Rồng Không Đuôi, về sau còn là vì thanh bảo kiếm tượng trưng cho ngôi đế vương đã mất tích nhiều năm này. Tuy chưa kiếm được bí mật Rồng Không Đuôi, nhưng có Thuận Thiên kiếm, thì cũng không uổng chuyến này.
Hồ Phiêu Hương thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542581/chuong-331.html