Bấy giờ ở cách đó mấy dặm, trên núi Linh Sơn, lại có hai người tản bộ. Một thư sinh vận giáp vác kích, một thầy tướng số tay cầm cương giản thủng thẳng tản bộ dưới chạc cây. 
Ấy đương nhiên là hai người Trần Nguyên Hãn và Nguyễn Trãi. 
Trần Nguyên Hãn ngoái về phủ họ Lê ở đằng xa, cười khổ mà nói: 
“ Ông anh cứ phải giả thần giả quỷ làm gì, lại còn phải nhờ em gửi mấy túi gấm này cho Đặng Dung, dặn đưa bốn người kia. Bây giờ họ nhìn mấy lời tiên đoán chẳng đầu chẳng đũa của anh chắc đang loạn cào cào lên đấy. ” 
Nguyễn Trãi bèn cười, nói: 
“ Quốc Tử Giám đã phong anh đây làm sứ giả Hộ Long, trách nhiệm nặng nề vô cùng, tất nhiên phải nhắc nhở bọn họ một phen. Nếu họ tin thì qua khỏi nạn kiếp, mà không tin thì cũng chỉ trách ông trời nữa thôi. ” 
Trần Nguyên Hãn bèn cười khổ, nói: 
“ Anh đừng bảo em anh quên cái mạng sao chổi cả đời chỉ đoán đúng được một việc của anh đấy! Anh làm cái bài thơ mừng công thắng lợi như vậy, khác nào rủa họ thân bại danh liệt? ” 
“ Thiên cơ khó lường… ” 
Nguyễn Trãi cười mỉm, đoạn lại nhìn về phương xa, ngâm khẽ: 
“ Tiêu tiêu truỵ diệp hưởng đình cao, 
Bệnh cốt tài tô khí chuyển hào. 
Thiên địa tư văn tùng cổ trọng, 
Hồ sơn thanh hứng nhập thu cao. 
Kính trung bạch phát giai nhân lão, 
Thân ngoại phù danh mạn nhĩ lao. 
Miến tưởng cố viên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542579/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.