Lê Lợi thấy cô nàng xưng hô khác hẳn trước đây, không khỏi lấy làm lạ. Song lại nghĩ:
[ Cha mình và Hổ Vương thân như anh em ruột thịt, hai nhà lại có ước hẹn từ trước. Cho dù không kết làm nghĩa vợ chồng, nhưng cũng như anh em ruột, xưng tôi gọi cô như người lạ mãi kể cũng không phải. ]
Phạm Ngọc Trần vỗ trán, nói:
“ Suýt thì quên, ở nhà có người đến chỉ đích danh muốn gặp anh, đợi ba ngày nay rồi. ”
Lê Lợi không khỏi lấy làm lạ. Mấy năm nay chàng phục vụ dưới trướng của vua Trùng Quang, kháng Minh cứu nước, không ở Lam Sơn, sao người này biết mà tìm đến. Hà huống vì nhiều nguyên nhân cả chủ quan lẫn khách quan mà lúc ở trong quân, Lê Lợi càng không có chút danh tiếng nào. Thế thì người nọ cũng không thể vì mộ danh mà tìm đến được.
Chàng lại hỏi:
“ Vậy u không tiếp y hay sao? ”
Phạm Ngọc Trần bèn đáp:
“ U hôm trước có gặp y một lần, khen là danh tướng trăm năm hiếm gặp, văn võ song toàn. Y muốn làm khách ở phủ mấy ngày chờ gặp anh, u cũng không từ chối. ”
Lê Lợi nghe cô nàng bảo mẹ mình đánh giá cao người này như vậy, không khỏi buột miệng a một tiếng. Bà Thương là người từng trải, thay chồng cáng đáng chuyện ở Lam Sơn nhiều năm, thành thử con mắt nhìn người sao mà sắc bén.
Vậy mà nay lại khen người nọ hết lời, thật khiến chàng thấy tò mò không biết y là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542563/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.