Trần Quý Khoáng kêu “a” một tiếng, rồi mới hỏi lại:
“ Tướng tài như thế, sao không ra giúp nước, lại có thù hận gì với vương thất mà hạ lời thề độc? ”
“ Năm xưa đế Ngỗi kéo quân ra Bắc, nhân cớ Trần Thúc Dao, Trần Nhật Chiêu không ra đón rước mà giết hại, tổng cộng cả bộ hạ hơn năm trăm người. Mà Nguyên Hãn thì lại là con trai của Thúc Dao. ”
“ Thù giết cha không đội trời chung, y đã quyết chí thì cũng đành chịu vậy. ”
Trần Quý Khoáng nghe Đặng Dung giải thích đầu đuôi, cũng chỉ biết thở dài một tiếng.
Y ngừng một chốc, rồi lại hỏi:
“ Khanh thì sao? Nay binh tướng của ta quy ẩn chờ thời, khanh đã có chỗ nào để đi chưa? ”
Đặng Dung nghiêm hẳn sắc mặt, đáp rằng:
“ Tuy ta thắng trận Sái Già, song hai thằng giặc già Trương – Mộc đều thoát chết. Thiết nghĩ những ngày tới đây, đợi chúng tập hợp được đại quân, ắt sẽ thừa thế tiến công lần nữa. Chỉ e lần này quân giặc tràn qua sẽ như núi sạt lũ quét, thần có dùng hết tài hèn sức mọn, cũng vị tất đã có thể chống đỡ. Chi bằng ta hãy học Hưng Đạo đại vương thuở chống giặc Nguyên, trước tạm né mũi nhọn, tính kế khôi phục lâu dài. ”
Y ngừng một chút, rồi lại nói:
“ Thánh thượng theo Suý về tây, cố gắng trốn sang Tiêm La hoặc Lão Qua, thay tên đổi họ, đặng ngày khôi phục. Thần và Cảnh Dị dùng thuyền đi về đông, đánh lạc hướng quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542561/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.