“ Lúc đó trên cánh đồng, có một vài người cố tình đánh ngất chàng, rồi tự sát, lấy thân xác đè lên che chắn. Quân Minh nghĩ đã giết hết cả bọn, bèn dùng thương dài chọc mấy cái vào đống xác rồi bỏ đi, chàng mới may mắn thoát chết. ”
Trịnh Ngọc Lữ thở ra, nói:
“ Cũng coi như là có thiện báo. ”
Phạm Ngọc Trần lúc này mới lay lay vai áo nàng mà hỏi:
“ Chị kể hết rồi, nhưng sao em vẫn chưa thấy anh chàng có gì hơn người cả. ”
Ngọc Lữ nén cười, đáp:
“ Trước đây thì chị cũng không hiểu lắm, chỉ biết là trong vô thức thấy chàng có điểm rất khác người. Bây giờ, sau khi hầu chuyện u một thời gian thì hiểu rồi. ”
Nàng cố tình ngưng một chốc để trêu chọc cô nàng Ngọc Trần, rồi mới tiếp:
“ Chàng hơn người ở chỗ, người khác kêu gọi quần hùng dấy binh tạo phản, tuy nhìn chung vẫn là vì việc khởi nghĩa đánh giặc quốc gia đại sự là trên hết, nhưng trong lòng khó tránh khỏi tính toán mấy phần lợi ích riêng tư, muốn sau khi công thành danh toại trở thành hoàng đế quân lâm thiên hạ. Chỉ riêng chàng ta thì lúc ấy hoàn toàn không có tính toán gì tới thiệt hơn được mất của bản thân, chỉ biết vì trăm họ mà tận hết tám chữ: “ cúc cung tận tụy, chết cũng cam lòng ”. Tuy văn tài võ lực còn hạn chế, nhưng cái tâm đã đặt đúng chỗ. ”
Ngọc Trần nghe đến chỗ này, đột nhiên thốt lên:
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542521/chuong-300.html