Bà Thương thở dài…
Bà cũng hiểu tại sao ông phải đi đường vòng chứ không thể nói thẳng cho con gái được. Lúc này cô nàng Phạm Ngọc Trần phải vào cái tuổi nửa cô nửa bà, sẽ nghe lời cha mẹ hay sao? Chẳng phải trước đây ít lâu, thì Lê Lợi con bà cũng y như thế, bà Thương không lựa lời dạy được mới phải bày vẽ ra cả một chuyện Hóa Châu dài dằng dặc đến thế hay sao?
Tuy nhiên, bà lại không tính tới rằng thằng quý tử nhà mình lại thực sự dẫn dân tạo phản, rốt cuộc chẳng ai còn sống cả.
Không biết có phải quả báo do ông trời trừng phạt không, mà bệnh hen của bà cũng vì thế mà ngày một nặng.
Hổ Vương nhìn bà ho khùng khục, thở dài lấy từ trong bọc ra một ít thuốc thang, nói:
“ Ở đây có ít đồ bổ, chị chú ý giữ gìn sức khỏe. ”
Ông chặc lưỡi một cái, lại tiếp;
“ Biết sức chị thế này, thì em đã vác luôn thằng Lợi về, coi như một công đôi việc. ”
“ Sao mà thế được? Thằng Lợi còn đang ở tiền tuyến đánh giặc, mà đang buổi nước lửa giằng co ác liệt. Nó mà quay về, tôi không nhìn mặt đâu! ”
Bà Thương nói xong, lại gập người ho.
Hổ Vương biết tính bà, bèn đổi qua chuyện khác:
“ Đứa học trò em gửi lại đây thế nào rồi chị nhỉ? ”
“ Thằng Lê Lai phải không? Mắt nhìn người của bác được đấy. Nó là người trung hậu, lại nhanh nhẹn tháo vát. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542519/chuong-299.html