Tức thì, Chế Bồng Nga cảm thấy đầu óc trống rỗng, đan điền chỉ còn một phiến hư vô. Công lực cả đời của y theo tiếng quát mà tan rã, như tuyết gặp than nóng, mây đón cuồng phong.
Một tiếng quát của Cứu Khổ thần tăng đã hóa tán toàn bộ nội lực của Chế Bồng Nga.
“ Không… tại sao? ”
Thủ đao trượt khỏi đôi vai ông sư, Chế Bồng Nga quỵ hẳn một gối, ngơ ngác.
“ Thí chủ đã tự trả lời rồi đấy. ”
Cứu Khổ thần tăng chắp tay, niệm a di đà Phật, đoạn lại quay sang chỗ Hổ Vương:
“ Hổ Vương, bây giờ bần tăng sẽ giải ma âm cho thí chủ trong kiệu. Bồng Nga xin giao lại cho ông. ”
Hổ Vương thở dài, đáp:
“ Đa tạ đại sư. ”
Ông chuyển ánh mắt sang Chế Bồng Nga. Lúc này y cũng đang nhìn chằm chằm vào ông, ánh mắt đầy hận ý.
“ Không phục à? ”
Câu nói của Hổ Vương như thể đổ thêm dầu vào lửa. Tức khắc, Chế Bồng Nga đã gằn giọng mà nói:
“ Còn phải hỏi hay sao? Đề Lãm… nhà ngươi đúng là kẻ thích lo chuyện không đâu, khi không chõ mũi vào chuyện của bản vương. Nếu không phải nhà ngươi xía vào, đám Đại Việt cạn tàu ráo máng thì chỉ độ năm năm nữa thôi, Đại Việt ắt phải diệt vong! Đều là do ngươi, do ông trời muốn diệt Chế Bồng Nga ta! ”
“ Vẫn chưa hiểu hả Bồng Nga? Hôm nay ngươi bị người tộc khác bán đứng, mà người Kinh lại xả thân che chở lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542414/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.