Y thị lại đảo mắt, nghĩ thầm:
[ Một mình Hổ Vương đã khó đối phó, nay lại xuất hiện tên hòa thượng khốn kiếp kia khắc chế mình gắt gao. Lát nữa y đánh thức con nhãi trong kiệu, bốn đấu với hai thì thua chắc. Tên kia ốc không mang nổi mình ốc, lại là người Chiêm, chẳng việc gì phải bán mạng cho gã. ]
Đặng Ngọc Bình nghĩ xong, bèn nói:
“ Tôi và thần tăng vốn là chỗ hàng xóm láng giềng tắt đèn tối lửa. Lại có câu bán anh em xa mua láng giềng gần. Thôi được. Nếu thần tăng đã ra mặt thì tôi cũng xin nể ông ba phần mà rút lui. Các vị, bảo trọng. ”
Đoạn y thị chẳng buồn nhìn Chế Bồng Nga lấy một cái, cầm đàn Mộc Tinh lao thẳng vào mật thất.
Chế Bồng Nga gầm lên:
“ Khốn kiếp! Con đàn bà chết tiệt dám bán đứng tao? ”
Hổ Vương cười khẩy, nói:
“ Thế nào Chế Bồng Nga? Mùi vị bị phản bội không tệ đấy chứ? ”
“ Bản vương không phục! Không phục! Đều do người Đại Việt giảo quyệt xảo trá! Hổ Vương… ông cũng chớ có mừng vội! Hôm nay của ta chính là ngày mai của ông! Ông là người Miêu, ta là người Chiêm. Bọn chúng sẽ bán đứng ông như bán đứng ta hôm nay thôi! ”
Chế Bồng Nga gầm lên như quát, đoạn song chưởng cùng nâng lên. Trong thoáng chốc ấy mặt y bỗng đỏ gắt lên như gấc chín, đỉnh đầu có khói nhạt bốc lên. Toàn thân y run lên từng cơn, từng cơn, nói đoạn phun mạnh ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542408/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.