Toàn bộ thực khách trong điện bổng nhiên kêu khóc thảm thiết, khóc đến hai hốc mắt chảy ra cả lệ máu, gương mặt nhăn lại vì đau khổ. Ma âm gợi lên không biết bao nhiêu ký ức đau buồn trong đời người. Sinh li tử biệt, đại cừu đại oán. Có người nhớ lại lúc bị bạn tốt phản bội trên núi cao, đâm sau lưng một nhát dao. Lại có người lại hồi tưởng chuyện thanh mai trúc mã lên kiệu hoa, đáng tiếc chàng rể không phải y. Có kẻ nghĩ về chuyện cha mẹ bỏ rơi, có người nhớ lại chuyện vợ theo người khác. Vô vàn ký ức, nhưng không một cái nào ấm áp vui vẻ, như sóng triều trùng trùng điệp điệp, nhất tề đánh úp vào tâm trí, khiến người ta đau đến chết đi sống lại, thực xứng một tiếng Đoạn Trường! 
Lúc này thực khách không vận được khí, thành thử không thể chống cự. Toàn bộ đều bị một tiếng ma âm mê hoặc, đau khổ đến nỗi chẳng thiết sống. Hổ Vương muốn lên tiếng cảnh tỉnh, thì Cầm Ma đột nhiên công gấp đến hai chiêu, buộc ông phải dụng tâm mà chống đỡ. Lúc này thực khách đều thất hồn lạc phách vì một tiếng đàn, đồng thanh quát to lên một tiếng, đoạn tự đoạn tâm mạch… 
Chết! 
Toàn bộ sảnh đường chỉ còn năm người sống. 
Tất cả tân khách đến mừng đám cười, mới nửa canh giờ trước còn đang ăn uống linh đình, nói nói cười cười thì nay đều đã hóa thành tử thi. 
Phan Chiến Thắng thấy Cầm Ma ra chiêu giết sạch người trong sảnh, nhảy lui về phía ả, nói giọng bực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542391/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.