Phạm Ngọc Trần vừa khóc vừa chạy mất vào bóng nắng đang tàn…
Khoảng sân lại được trao trả sự yên tĩnh vốn thuộc về nó…
Lê Hổ thở dài, khẽ than:
“ Quả thực có lòng trồng hoa hoa chẳng nở… ”
Cả cậu, cả Phạm Ngọc Trần đều không biết thực ra trong khoảnh sân vẫn còn hai người nữa đứng nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ bấy đến giờ.
Một người… chính là Nguyễn Trãi!
“ Đúng là có duyên không phận. Có phải đây là lí do ông cương quyết ép cho kì được con gái mình lấy cậu ta? ”
Người thứ hai, cứ như lời y nói, chính là Hổ Vương Đề Lãm.
“ Thằng bé quả là một trang nam nhi đội trời đạp đất, đáng để con ta nương tựa cả đời. Còn Hổ? Theo thằng bé, con gái ta, e là phải khổ sở một đời… ”
Hổ Vương thở dài…
Cha mẹ nào lại không muốn con mình được bình an vui vẻ? Hà cớ gì Hổ Vương lại nhất mực làm ngược lại? Lẽ nào lời hứa với tiền nhân quan trọng đến thế?
Người khác có lẽ không hiểu ông ta…
Nhưng Nguyễn Trãi thì hiểu rất rõ.
“ Hổ Vương ông vốn là người Miêu, không thuần phục triều đình… Chắc cái danh khai quốc công thần nếu có ông cũng chẳng ham đâu nhỉ? ”
Lời này nói ra, tuyệt đối sẽ mang đến họa sát thân.
Chẳng những quân Minh kéo đến lấy đầu, phía Hậu Trần ắt cũng cho người đến đòi mạng.
Hổ Vương chắc chắn không sợ, nhưng Nguyễn Trãi có sợ không?
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542324/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.