Lê Hổ thấy y cứ thần thần bí bí, không khỏi chau mày.
Cậu phát hiện nói chuyện với cái anh Nguyễn Trãi này đặc biệt hao hơi tổn sức. Quả thực. Cái người kia nói chuyện cứ lòng và lòng vòng, úp úp mở mở, không biết là có ý gì.
“ Cái cô mới chạy ra khỏi phòng cậu ấy chứ còn ai? Ăn cơm trước kẻng rồi đấy hử? ”
“ Cái ông điên này! Nói gì đấy! ”
Lê Hổ quạu lên, vung quyền toan đấm thì bàn tay của Nguyễn Trãi đã chộp cứng lấy mạch môn của cậu chàng.
“ Ồ? Hai người nếu đã yêu thương nhau thực lòng, còn chờ gì mà không cưới phứt đi cho rồi chứ còn chờ thằng khác đến hốt mất à? ”
Nguyễn Trãi hỏi, nhưng ngữ điệu chẳng thể hiện vẻ ngạc nhiên gì hết.
Có lẽ y đã đoán ra được điều gì.
Lê Hổ mới thở dài:
“ Mọi chuyện không đơn giản. Đôi lúc không phải người ta muốn là được. Thử hỏi thế gian, ơn nghĩa và ái tình, thì bên nào nặng bên nào nhẹ? ”
Cậu chàng thừa biết, trong lòng Ngọc Lữ có mình. Nhưng trong lòng nàng, cũng có cả u cậu – bà Thương. Một bên là ơn cưu mang, một bên là tình trai gái. Một bên là nghĩa nặng nửa kiếp, bên kia là hạnh phúc nửa đời, biết buông ai bỏ ai?
Canh bạc này… phải đánh bên nào, chỉ có thể do Ngọc Lữ tự lựa chọn.
Còn cậu? Vui vì lòng hồng nhan có mình, mà cũng buồn vì nàng phải khó xử.
U cậu tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542320/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.