“ Này! Không hay lắm đâu. Người ta đã có ý tốt cho mình ở lại… ” 
Tạng Cẩu đang định khuyên bạn cùng về, nghĩ rằng cô bé chỉ nhất thời vì tính hiếu kỳ nên mới hành xử lỗ mảng như thế. 
Hồ Phiêu Hương bĩu môi một cái, nói: 
“ Ý tốt? Không dám đâu. Người ta muốn ăn tươi nuốt sống Cẩu thì có. Cái đồ lấy lòng quân tử đi đo dạ tiểu nhân. ”  
Nói rồi giơ hai bàn tay như hình hổ trảo, toan vồ Tạng Cẩu. 
Thấy thằng nhỏ nghiêng người né qua, xem chừng chẳng hề lay chuyển, cô bé mới thở dài, nói bằng giọng nghiêm túc. 
“ Cẩu cứ lên đầu tường tớ sẽ nói cho. ” 
Tạng Cẩu lần lữa một thoáng, nhưng sau cùng thấy ánh mắt Phiêu Hương thành khẩn, nó bèn gật đầu tin tưởng bạn. 
Hai đứa nhóc phi thân lên đầu tường, đoạn nằm rạp ngay xuống. Khinh công của Quận Gió có thể xưng là độc bộ thiên hạ. Mà bộ khinh công kì quái của Hồ Phiêu Hương so với nó còn một chín một mười. Hai đứa nhóc nhẹ nhàng lướt dọc theo bờ tường, rồi nằm sát trên mái ngói êm ru, khẽ hơn cả lá rơi nghiêng. 
Lúc này, Hồ Phiêu Hương mới lí nhí lên tiếng: 
“ Chuyến tiêu của Chung tiêu đầu rõ ràng rất bất thường. Vì cớ gì tên Cam La kia lại bỏ số tiền lớn thuê người vận tiêu, thế mà lúc thấy mất hàng y lại không tỏ vẻ trách cứ, đã thế còn mời Chung tiêu đầu đến đây. Mua bán chứ có phải bố thí đâu? ” 
“ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542289/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.