“ Bạc? ”
Lão lại lật nghiêng cái rương, trút hết đống bạc ra thì thấy từ đáy rương lăn ra mấy cục vàng mã tô nhem nhuốc, trông như mới thỉnh ở chùa về vậy.
Đào Khiêm tóm lấy một khối vàng mã, bóp nát, quát:
“ Khốn nạn! Nó dám lừa mình! ”
Xung quanh, nhân mã ba phe cũng đã trút ra một đống vàng mã giấu dưới đáy rương. Tên nào tên nấy đều ra vẻ tức giận, cho là tiêu cục Đồng Sư ngấm ngầm rút ruột chuyến tiêu. Có kẻ học theo Đào Khiêm, lấy chân dẫm nát đống vàng mã.
“ Chờ đã… ”
Quách Phong đột nhiên hét lên.
Trong vàng mã có giấu một thứ bột trắng. Lúc Đào Khiêm và thủ hạ ba phe dẫm nát chúng, thứ bột này liền tung vào không khí, ai cũng hít phải.
“ Không phải độc. ”
Khô Mộc lão quái trầm giọng.
Lão cũng đã để ý đến thứ bột lạ nọ. Nhưng lão là hành gia dùng độc đắm chìm trong độc thuật đã nửa đời người, có còn thứ độc gì khiến lão không nhận ra ư?
Lại nói chuyện đám Tạng Cẩu.
Hai đứa nhóc bỏ ngựa mà chạy, sau đó hoành lại, hội họp với đám người tiêu cục Đồng Sư.
“ Hai vị, lần này phải cảm tạ rồi. ”
Chung tiêu đầu vừa thở dốc, vừa nói.
Hôm nay quả thực y và thuộc hạ đã dạo một vòng qua quỷ môn quan, mới nhặt được cái mạng về.
“ Mọi người đã để mất chuyến tiêu, sau này có dự tính gì không? ”
Hồ Phiêu Hương bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542287/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.