🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng mới nghĩ đến đó thôi, Hoàng Phúc đã chép miệng nghĩ thầm:



[ Tên sư già đó bị gông chặt các đại huyệt, lại liên tục trúng phải thuốc mê trộn trong đồ ăn. Đừng nói là vận công, đến đi đứng bình thường cũng thấy toàn thân mệt mỏi muốn ngủ. Người như thế còn có thể phá gông được hay sao?? ]



Quả thực, theo lẽ thường mà nói, sắp xếp của Hoàng Phúc và Mộc Thạnh không hề có dù chỉ là một chút sơ hở. Thực xứng là châu liền bích lạc, thiên y vô phùng.



Thế nhưng…



Áo trời liền chỉ không thấy đâu, nhưng một tấm cà sa rách bươm thì đã phất qua mặt Hoàng Phúc một cái, chẳng khác nào một cái tát vừa kêu vừa mạnh vào mặt lão.



Người vừa xuất hiện… chính là Khiếu Hoá Tăng!



Ông còn mang theo một người đàn ông, trông qua thì cỡ tam tuần.



Ấy chính là Đặng Dung!



Trở lại một canh giờ sau, trên đỉnh núi Dục Thuý.



Hoàng Phúc tay nắm hai thanh đao, xông qua chiến địa, chém bạt cả ngọn lửa để tiếp ứng. Cũng may thế lửa mới lan, bằng không lão có tài giỏi mấy cũng đành chịu.



Pháo gầm gió thổi…



Hoàng Phúc thấy chủ tướng mặt đen nhẻm, tứ phía xác người la liệt, binh tướng ai nấy ôm đầu hoảng loạn co cụm lại một chỗ thì nhíu mày, nhìn sang Mộc Thạnh. Y không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt già. Chỉ có đôi mắt, chỉ một ánh mắt.



Mộc Thạnh thở dài, nói:



“ Ba quân… mỗi người nhổ một bãi

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542257/chuong-172.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.