Hoàng Phúc chộp lấy một thanh niên lưng đeo đơn đao, hỏi. Y bèn đáp: 
“ Dạ tướng quân. Nước Nam cử một lần mấy trăm cao thủ đến đây gây rối. ” 
[ Quả nhiên… ] 
Hoàng Phúc nghĩ thầm, rồi cũng xách kiếm chạy về phía tây. Khinh công của lão vượt xa gã thanh niên nọ, nhưng lão cố tình ghìm tốc độ lại, một mực giữ một khoảng cách cố định với gã. 
Phía tây doanh trại quân Minh là một vùng đất bằng phẳng được rào kín. 
Lúc Hoàng Phúc chạy đến, thì đã có hơn một trăm người chết lẫn bị thương nằm lăn lóc khắp nơi. Đao kiếm gãy lả tả, ám khí rơi la liệt… 
Trông tình hình bấy giờ thì có vẻ quân Minh bị áp đảo. Trong số tử thi và những người thương tật phải có đến bảy tám phần là phe bắc quốc. 
Thế nhưng… 
Phía nước nam, lại có một người đáng lẽ đã chết phơi xác ngoài sông thì bấy giờ đang chạy nhảy khắp nơi, tay gươm tay chưởng đánh ngã không biết cơ man bao nhiêu nhân thủ phe Hoàng Phúc. 
“ Ngươi??!! ” 
Hoàng Phúc kinh ngạc cơ hồ á khẩu. Miệng lão há ra, mãi không ngậm lại nổi. 
Không ngơ ngác sao được?? 
Bởi lưỡi gươm trên tay quái nhân đỏ lòm như máu, hai bên có hai hàng răng cưa nhìn như chân rết, không phải thanh Xích Ngô thì còn cái gì vào đây. 
“ Ha ha!! Hoàng Phúc, gặp lại lão phu thấy mừng rỡ đến độ á khẩu luôn rồi sao?? ” 
“ Mi!!! Tốt lắm! Mi dám lừa ta?? ” 
Quái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542253/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.