Hôm nay y làm rùm beng lên, không khác gì rước dâu kết tóc thực sự. Bây giờ nghĩ lại, không khỏi có phần giận quá mất khôn. Y trước giờ là cái kho tiền của Chu Đệ, vốn dĩ phải điệu thấp. 
Nhưng thẹn trước nhục sau cùng do một đôi nhóc tì vắt mũi chưa hết hơi sữa tống tiễn đánh úp lại, khiến hắn cơ hồ hoá điên. 
“ Coi như bỏ tiền ra mua thống khoái đi. ” 
Lại Bố Y làu bà làu bàu một hồi, lại hỏi: 
“ Con gái bà trang điểm sao lâu thế?? Hỷ nương a hoàn đâu mà để ta chờ giữa trưa trờ trưa trật thế này?? “ 
Giờ đang là đầu đông. 
Y kêu gào như thế, hoàn toàn là khoa trương, khác gì gã râu quặp đòi nước mắm hâm? 
“ Chết thật. Cái đám đàn bà này làm ăn chậm chạp, lề mà lề mề thế không cơ chứ. Đại nhân chờ cho một chốc, tôi vào giục. ” 
“ Đây đây đây. Tân nương ra đây. ” 
Hỷ nương mặc áo lụa đi trước, tay cầm chỉ đỏ dẫn đường. Theo sau, tân nương vận giá y thêu phượng, đầu phủ khăn hồng, lững thững bước theo sau. Cơ hồ nếu không phải có hỷ nương và sợi chỉ dẫn đường, e là nàng ta sẽ đứng trôn chân tại chỗ. 
Ấy là cô gái bán tò he. 
Lại Bố Y nắm chỉ đỏ, đỡ tân nương lên hoa kiệu. Suốt cả quãng đường, chẳng ai nói với ai câu nào. Cái vẻ hớn hở trên mặt tên quan lớn nọ, nào có phải sự hạnh phúc của tân lang tìm được một nửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542192/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.