Hai đứa nhóc trả tiền đò, rồi ngồi ngay đuôi thuyền mà chuyện trò, mặc cho lão thuyền phu cứ trợn tròn mắt lên nhìn hai đứa như nhìn quái thú.
Thuyền cập bến, Tạng Cẩu đỡ Phiêu Hương xuống, rồi cứ theo lối cũ lao về căn biệt phủ.
“ Sao Cẩu nhớ đường nhanh thế? ”
Hồ Phiêu Hương cảm thấy kì lạ.
Tạng Cẩu cũng như cô bé, chỉ ở căn biệt phủ ấy đúng một đêm. Thế mà thằng nhóc nhớ đường đi lối về như nằm lòng, còn cô bé cố lắm cũng chỉ mường tượng được mang máng.
“ Có gì đâu. So với chiêu số của thầy chả dễ hơn bao nhiêu à? ”
Tạng Cẩu nhún vai.
Bộ pháp của Lăng Không Đạp Vân quả thực phức tạp thâm ảo đến đáng sợ.
[ Mình tuy thuộc hết biến hoá, nhưng áp dụng chưa thuần thục, so với tên kia kém xa.
Mà kể cũng lạ. Cùng là Lăng Không Đạp Vân, của thầy thì phóng khoáng, hắn thì hung bạo. Rốt cuộc Lăng Không Đạp Vân của mình là thế nào?? ]
Võ học là chết, người là sống.
Danh gia vẫn giảng cho học trò câu này, nhưng thầy hiểu một đằng trò nghĩ một nẻo.
Cách hiểu của tông sư nước Nam là, cùng một môn công phu, cũng chiêu đó thức đó, nhưng người luyện phả hồn vào chiêu thức mình đánh. Lâu dần, tạo nên bản sắc riêng.
Ấy mới là chiêu số sống.
Song… Tạng Cẩu còn xa mới hiểu được đạo lí này. Hiện tại nó chỉ ngờ ngợ thôi.
“ Quái nhân. ”
Hồ Phiêu Hương làu bàu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542184/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.