Nghĩ đến quá nửa đêm cũng không có đột phá gì, thế nên bốn người quyết định đi nằm… 
Sáng sớm tinh sương, gà còn chưa buồn gáy, cung tần thái giám cũng chỉ vừa mới thức dậy... 
“ AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH ” 
Tại chỗ ở tạm của cha con Hồ Quý Li, cất lên tiếng hét cao vút đầy hoảng loạn của một đứa trẻ. 
Nguyễn Phi Khanh đang ở trong phòng, thưởng trà sớm đề thư pháp. Đang lúc tập trung tinh thần, hương trà nâng hồn thi sĩ, thì… bị Tạng Cẩu làm cho giật mình đánh thót một cái. 
Xoẹt. 
Lúc nhìn lại, thì trên giấy đã có thêm một nét mực xiên, khiến chữ nhân nghĩa ông viết hoàn toàn biến dạng. 
Ngoài sân… 
Trong tiểu đình, hai cha con Hồ Nguyên Trừng đang ngồi đánh với nhau một ván cờ, thì tiếng hét thất thanh của Tạng Cẩu bỗng bật lên, phá nát bầu không khí yên tĩnh giữa hai người. 
“ Thằng nhóc này lại làm sao thế nhỉ? ” – Hồ Nguyên Trừng đặt một quân cờ đen xuống góc bên phải, rồi quay về phía buồng ngủ của thằng nhóc. 
“ Tập trung vào. ” 
Hồ Quý Li nhẹ giọng nhắc nhở. 
Trên bàn cờ, thế cuộc đã nghiêng hẳn về quân đen của Hồ Nguyên Trừng. Quân cờ trắng của Hồ Quý Li phải co cụm một đám vào trung tâm, tử thủ gắt gao. Song… xem chừng cũng không được mấy nữa. 
“ Cha… đấy là cờ của con mà. ” 
Hồ Nguyên Trừng nhấp một ngụm trà, nén cười đáp. 
Hồ Quý Li bấy giờ mới nhận ra, con cờ mình đang ướm lên bàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542182/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.