Thế nhưng lúc này nó không thể nhúc nhích nổi, bởi gáy của nó đã bị một bàn tay tóm chặt, còn bốn chân và mõm cũng bị dùng dây rừng buộc đến mấy vòng. 
“ Nghịch tặc Giản Định và đồng đảng, gan của các ngươi cũng to lắm. ” 
Con Trương Phụ bị quăng xuống đất, đá cứng đập vào thân khiến nó rên lên càng dữ. 
Xuất hiện là một trung niên tóc bạc, lưng gấu eo hổ. 
Y chính là Hoàng Phúc! 
Đám người Lê Hổ chưa từng thấy lão già, nên tất nhiên không biết võ công ông ta lợi hại đến cỡ nào. Còn mấy người Giản Định thì còn lạ gì trung niên này? Hồi ấy ở Mô Độ, Trần Ngỗi dựng cờ dấy nghĩa, có biết bao nhiêu cao thủ các môn các phái hưởng ứng. 
Kết quả thì sao? 
Một mình Hoàng Phúc đả bại, giết chết hết người này đến người khác. 
Trung niên này một khi vào chiến trường sẽ hóa thành ưng dữ, cọp ác. Luận về sách lược công thủ điều binh khiển tướng, y không bằng Trương Mộc. Thế nhưng nếu nói về vũ công, hai người kia còn thua Hoàng Phúc xa. Ngón Ưng Trảo công của y hoành ra, cơ hồ không ai trong số các “ cao thủ ” Ngỗi biết cản nổi một chiêu nửa thức. 
“ Chạy! Mau chạy! ” 
Giản Định hét lên một tiếng, cảnh báo. 
“ Đại vương cần gì phải sợ quá, một ông già, đánh sao lại ba hảo thủ của ta? ” 
Lê Hổ nhíu mày. 
Phạm Ngũ Thư không phải đối thủ của đám cao thủ thượng thặng như Phan Chiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542168/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.