Lữ Nghị thấy quân sĩ hớt hơ hớt hải ba chân bốn cẳng nhào ra khỏi rừng, cơ hồ không để người chỉ huy là y vào mắt thì không khỏi kinh ngạc. 
Mấy tên này gặp chuyện gì trong rừng mà hốt hoảng như thế? 
Y thúc ngựa vọt lên, tóm cổ một cậu lính trẻ đỡ lên lưng ngựa. Bình thường tên tiểu binh này có phần sùng bái Nghị, nên thấy mặt chủ tướng cũng bình tĩnh lại được phần nào. 
“ Chuyện gì mới xảy ra?? ” 
“ Tướng quân, ngài cũng chạy đi thôi. Ma. Trong đó có ma đấy! ” 
Lữ Nghị nhíu mày, vỗ vào mặt tên tiểu binh một cái: 
“ Ma? Trên đời này làm gì có ma quỷ? ” 
“ Có! Có! Ma cà rồng mang oan hồn ra báo thù. Đông lắm. Đám người An Nam đều chết cả rồi. Quân ta cũng chết nhiều lắm. Chết vì phép ma. Ma làm đấy!! ” 
Lữ Nghị còn đang muốn nói gì đó với tên tiểu binh, thì bỗng nhiên con ngựa y cưỡi chồm hẳn lên, hí lên một tiếng đầy đau đớn. Cả hai người bị hất khỏi lưng ngựa, ngã dúi dụi. 
Họ Lữ lăn tròn mấy vòng mới hóa giải được lực văng. Toàn thân y ê ẩm vì đá cứng, song vẫn có thể đứng lên lại được ngay, chứ không như cậu tiểu binh nọ lăn ra đất là nằm lăn quay, để rồi bị chính đồng bạn đạp lên, sống chết không rõ. 
“ Ai?? ” 
Lữ Nghị tuốt kiếm, trợn mắt lên mà quát rống một tiếng. 
Ngã khỏi lưng ngựa đối với một tướng lĩnh đã là chuyện đáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542166/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.