Cánh cửa gỗ nặng trình trịch từ từ đổ phịch xuống, gió thổi bạt cả râu tóc của thiền sư. Nhìn lướt qua là thấy trên lần gỗ còn in một dấu quyền sâu cả tấc, nhẵn nhụi như người ta lấy dao gọt. 
Dẫn đầu xộc vào là hai Cẩm Y Vệ trung niên, mỗi người đeo một thanh đoản đao ở thắt lưng. Nhìn bước chân vững vàng, nghe hơi thở bình lặng mảnh như tơ, có thể thấy công phu nội gia của hai người này không tệ chút nào. 
Kẻ thứ ba bước vào phòng là Chu Đệ. 
“ Tham kiến bệ hạ. ” 
Thiền sư Tuệ Tĩnh không ngẩng đầu khỏi trang sách, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng thi lễ một cái. 
Chu Đệ cũng không nhìn Tuệ Tĩnh thiền sư lấy một cái, ánh mắt một mực khoá chặt vào thi thể nằm lăn lóc ở góc phòng. 
“ Làm kinh động thiền sư. ” 
Nói rồi, y rảo bước ngang qua ông thiền sư già. Long bào lướt qua, áo vải ở lại, phủ lên sử sách ngàn năm. 
Chu Đệ vươn năm ngón tay ra, sử một chiêu trong long trảo thủ tóm ngay cổ tên công công giả mạo. Hai mắt y long lên dữ tợn, nhìn đăm đăm vào cái xác đã lạnh ngắt của cừu nhân. Nói đoạn Vĩnh Lạc đế nghiến răng dùng sức, giật mạnh một cái. 
Mặt nạ da người tinh xảo bị xé nát, gương mặt Lý công công cũng biến mất vào đêm thâu. Lộ ra dưới ánh đèn là một diện mạo hoàn toàn khác. Trán dô, mặt choắt, da rạm màu gió nóng đại mạc, tóc hằn tiếng vó ngựa thảo nguyên. Ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542147/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.