“ Đây là di vật sư phụ con gửi gắm. Ông bảo chắc chắn bác Khanh có cách giải trừ bí mật của nó. ”
“ Sư phụ con là?? ”
“ Quận Gió. ”
Tạng Cẩu và Phiêu Hương đồng thanh đáp. Nét tự hào thoáng vương trên gương mặt non nớt của chúng.
“ Ra là vua trộm. Không biết là thằng Lâm hay bác Quý. ”
Tuệ Tĩnh thiền sư nhấp một ngụm trà, rồi lim dim mắt. Dường như ông đang hồi tưởng lại một ký ức xa xôi nào.
Ba người hậu bối kiên nhẫn chờ, thậm chí không dám nhúc nhích vì sợ làm phiền ông thánh thuốc Nam.
Một lúc lâu sau, thiền sư mới thở dài;
“ Sư phụ con nhầm rồi. Nguyễn Phi Khanh cũng không biết ngọn ngành. Mà ngay cả ông, cũng chỉ biết được một phần câu chuyện mà thôi. ”
Ông nâng chiếc trống con lên, xoay nó trong tay mà ngắm nghía. Rồi, ngón tay mảnh khảnh như cành tre lướt qua từng hoa văn trên mặt trống.
“ Ngọn núi này là Tản Viên sơn thánh. Dòng sông này, mọi người chắc cũng đoán được, là Thuỷ tinh – đối thủ truyền kì của ông.
Đám tre này là biểu tượng của Phù Đổng thiên vương vạn chiến bất bại, gậy và nón tu lờ tượng trưng cho Chử đạo tổ.
Còn rùa vàng và gà trắng, là chuyện năm xưa thần Kim Quy diệt yêu tinh ở núi Thất Diệu, giúp vua An Dương Vương xây thành Cổ Loa. ”
Hồ Nguyên Trừng cau mày:
“ Đây đều là chuyện cổ dân gian, mang màu sắc truyền kì. Thiền sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542133/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.