“ Phạm Lục Bình?? ”
“ Lục Bình là tên cũ rồi, nay tên ta là Phạm Ngũ Thư. ”
Lê Hổ lúc này mới ngoái đầu nhìn sang.
Phạm Ngũ Thư đã đứng trước cửa động Thiên Tôn, thắt lưng cắm thanh Hùng kiếm.
Y thản nhiên bước vào động, cước bộ vững vàng, hô hấp bình thản, đầu tóc xiêm y đều gọn gàng sạch sẽ. Trông y như văn nhân vừa tản bộ ở vườn nhà, chứ không phải vừa bị một trong bốn Tinh của sơn trang Bách Điểu truy sát.
Trần Đĩnh trông thấy dáng vẻ khí định thần nhàn của đối thủ cũ, lại ngẫm đến dáng vẻ hiện tại của bản thân, lòng không khỏi thấy chán nản.
Hắn lại nhớ đến chuyện mình ra tay chặt đầu Hồ Xạ lẫn Hồ Đỗ, không khỏi thấy hổ thẹn.
Phạm Ngũ Thư đến chỗ ba người, ngồi xuống. Y nhìn sang mé Huyết Kiếm Thiên Công, thấy đối thủ năm xưa đang cúi gằm mặt, bèn cười khẩy:
“ Thế nào?? Mối nhục mười năm trước còn nhịn được, lời hẹn tái đấu còn chưa thành, sao đã vội tìm cái chết?? ”
“ Lần này Đĩnh nợ ngươi không chỉ một, mà là ba cái mạng. ”
Trần Đĩnh lắc đầu tự giễu, vai hơi máy động. Lúc này, hai người Lê Hổ Lê Thận mới sực nhớ Huyết Ẩm kiếm trong tay y vẫn kề nơi cổ.
Phạm Ngũ Thư vừa đến nơi, hai người không hiểu vì sao lại có cảm giác yên tâm.
“ Hoá ra Huyết Kiếm Thiên Công nhà ngươi là thằng hèn sao??? Nếu thế thì hồi đó để nhà ngươi sống đến lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542131/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.