“ Không thoả đáng! ”
Tạng Cẩu bước lên trước một bước, dõng dạc.
“ Này! Không muốn sống mà hoàn thành di nguyện của thầy nữa đấy à? ”
Phiêu Hương giật gấu áo của nó, thấp giọng mắng. Nhưng sống lưng Tạng Cẩu vẫn thẳng tắp như ngọn giáo, ánh mắt nó thẳng hơn cả sống lưng.
Chu Đệ cau mày, không nói.
Lại Bố Y thét lên be be, chẳng khác nào con lợn sắp lên bàn mổ:
“ Là nó! Chính nó là đứa đã hành hung thần thưa bệ hạ! ”
Tạng Cẩu cười khẩy, khinh thường đá mắt một cái, rồi lại quay sang phía Vĩnh Lạc.
“ Chỉ dựa vào lời nói từ một phía đã muốn kết tội người khác? Như thế thì có gì thoả đáng mà tự hào?? ”
“ Trẫm là đế vương một cõi, lời trẫm nói chẳng phải chính là đạo lí hay sao? ”
“ Ông là vua một cõi thì sao? To lắm sao? Trong lịch sử có bao nhiêu đế vương, lại có bao nhiêu người làm vua không nổi mấy ngày? Ông tưởng tôi là trẻ con hay sao, mà doạ kiểu đó? ”
Chu Đệ bật cười:
“ Được. Lâu lắm mới có người dám cãi lại trẫm. Cậu nhóc nói không sai, phàm là những kẻ khinh thường vương pháp, coi nhẹ lòng dân đều không ngồi được ấm ngai. Hai kẻ mặc áo tù kia chẳng phải là minh chứng rõ rệt nhất sao? ”
Lời lẽ của Chu Đệ rất thẳng, thẳng như một con dao thép.
Rồi y nghiêm hẳn sắc mặt lại, nói.
“ Thế nhưng cậu nhóc đánh mệnh quan triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542128/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.