Buổi chầu ngày hôm đó trôi qua êm đẹp.
Sự có mặt của Lại Bố Y khiến các vị đại thần trong triều không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Một tên quan thất phẩm con con, tại sao lại được vào triều diện thánh?
Nhưng không ai dám chất vất…
Bởi lẽ Chu Đệ vẫn im lặng.
Đến tận lúc bãi triều, ra khỏi bảo điện Thái Hoà rồi, các vị đại thần mới dám bàn tán xì xào với nhau. Nói chuyện một hồi mới biết, Lại Bố Y là quan coi thi được chính Chu Đệ bổ nhiệm, lần này vào cung không rõ vì sao. Song y cũng rất biết ăn nói, tạo quan hệ với không ít người.
Lại Bố Y không rời khỏi điện Thái Hoà, mà cứ đứng hành lễ ở nguyên chỗ cũ. Đầu y hơi cúi, mắt nhìn chếch xuống mũi giày không thấy được mặt Chu Đệ. Song y biết, đế vương của mình chắc chắn đang cười.
Sắp tới mới là lúc cần dùng đến hắn.
Chu Đệ nhìn Lại Bố Y một cái, hỏi:
“ Từ sáng đến giờ nhà ngươi tranh thủ mua được bao nhiêu con lợn? ”
“ Lợn ” trong lời nói của Chu Đệ, ắt có ý ám chỉ đến đám quan viên vừa mới ra khỏi điện.
Lại Bố Y cung kính đáp:
“ Muôn tâu, nô tài nhập được già nửa số lợn rồi. Có lẽ nay mai sẽ xuất chuồng được ạ. ”
“ Ừm. Không uổng ta giao cho ngươi cái chức trông thi. ”
Chu Đệ vuốt râu.
Cuộc nói chuyện giữa hai người tưởng như không đầu không cuối, người ngoài nghe cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542127/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.