Một hôm nọ, Phiêu Hương thức đến tận khuya, mượn ánh trăng đọc chiến báo. Hồ Nguyên Trừng mới hỏi: 
“ Ngày mai là sinh thần của cháu, đang lo cho vua cha phải không? ” 
“ Bác Trừng, nói thật cho cháu biết đi. Cha cháu có qua nổi cơn hung hiểm này hay không?? ”  
Hồ Nguyên Trừng không trả lời trực tiếp, mà nói: 
“ Đều do ý trời. ” 
Hồ Phiêu Hương nhìn thanh Lĩnh Nam, ký ức bất giác ùa về. Đấy là lúc cô còn bé, Hồ Hán Thương vẫn chưa thành hoàng đế của Đại Ngu. Trong mỗi buổi sinh thần, cha đều đặt cô lên vai cõng nhong nhong đi khắp cả hoàng thành. Đèn đỏ, lụa vàng, pháo bông bắn rung trời, hoa cỏ rải đầy hai bên lề phố. Song chẳng mấy khi cô bé để ý đến những thứ đó.  
Pháo bắn có to hơn cũng không giòn bằng tiếng cười của cha. Hoa có ngát thơm, cũng không át được mùi hương của bố. Chẳng biết bao nhiêu lần cô bé ngủ quên trên đôi vai hơi gầy, nhưng rắn rỏi vững chãi hơn bất cứ thành quách nào trên thế gian ấy. 
Thế rồi, cô bé lớn lên. Địa vị của hai cha con cũng theo thời gian mà thay đổi. Những cái xoa đầu ôm ấp ít dần, thay vào đó là những bài học chán ngắt. Ánh nhìn của cha cô cũng khác dần đi. Ngọn lửa nơi đáy mắt nay đã lịm tắt, bị thay thế bằng đống tro tàn tuyệt vọng. Vật cuối cùng Phiêu Hương được Hồ Hán Thương tặng, tặng một cách đúng nghĩa như món quà của người cha dành cho cô con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542090/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.