Từ lần Trần Lâm cự tuyệt không đi ăn cùng họ, thực ra cũng không tạo nên ảnh hưởng gì lớn. Cụ thể là sau đó, Mục Kiệt và Lưu Dụ thường tìm đủ lí do để đến cửa hàng của Trần Lâm, nếu không rủ đi ăn cơm thì cũng là mang cậu ra ngoài đi chơi, không thì cũng ở trong cửa hàng nói chuyện phiếm đến nửa ngày 
Tuy rằng Tống Đình Phàm ít đến hơn, nhưng mỗi lần bị mang ra ngoài, Trần Lâm đều thấy Tống Đình Phàm đã ngồi đợi sẵn. Thật ra, Tống Đình Phàm không phải không muốn đến cửa tiệm của Trần Lâm, nhưng hai người anh em kia luôn tích cực mang Trần Lâm ra ngoài giúp hắn, hắn cần gì phải tốn công? Tống Đình Phàm cho rằng, thời gian này, cứ như vậy là tốt nhất 
Trần Lâm có đôi khi không muốn đi cùng bọn họ, cậu cảm giác như vậy không tốt lắm, chính mình cứ giống như kẻ bám đuôi người khác. Nhưng mỗi lần cậu cự tuyệt lại bị Mục Kiệt hoặc Lưu Dụ dùng quan hệ học trưởng-học đệ ép buộc cậu, hơn nữa Lưu Dụ còn nói: chiếu cố học đệ, bọn họ cam tình tình nguyện quan tâm học đệ, rồi còn nói thêm đạo lí làm người. Cứ như vậy, sau này Trần Lâm cũng không từ chối nữa 
Một thời gian sau, quan hệ của bọn họ trở nên tốt đẹp hơn, hơn nữa còn có người dụng tâm nghĩ cách làm cho mối quan hệ này ngày càng thân thiết hơn 
– “Trần Lâm, cậu còn làm gì? Đi, đi ăn cơm trưa với chúng tôi!”. Vào đến cửa tiệm, Lưu Dụ mông còn chưa dính vào ghế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-theo-tu-nhien-nuoc-chay-thanh-song/1517481/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.