Chương trước
Chương sau
Lân vương cười hì hì một tiếng, Điểm Điểm tuy nhỏ, có lẽ thật sự rấtmuốn biết cha ruột của mình là ai, nhưng hắn tin rằng Điểm Điểm nhấtđịnh sẽ lựa chọn ở bên Tiểu Tiểu. Đừng thấy bình thường Điểm Điểm chêbai Tiểu Tiểu ngốc, thật ra, Điểm Điểm vẫn rất yêu thích Tiểu Tiểu.

Nhìn dáng vẻ chẳng khẩn trương tẹo nào kia của Lân vương, gương mặtĐiểm Điểm có chút mất hứng, cha chẳng thèm quan tâm đến mình sao? Bécười xấu xa:

“Con đã nói, đương nhiên là theo cha ruột của con rồi. Cũng chẳngbiết ai là cha ruột của Điểm Điểm nữa, nhưng Điểm Điểm thật sự muốn biết cha ruột là ai lắm đấy?”

Sắc mặt Lân vương tối lại, thật ra hắn sớm nên nghĩ đến, Điểm Điểm sẽ muốn cha ruột, đứa trẻ nào mà không hi vọng biết được cơ chứ? Huống hồlà thông minh như Điểm Điểm?

“Ờ…”

Cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh một chút, nhưng Điểm Điểm nhạy bén cảm giác được, bé vui vẻ bật cười:

“Cha, lúc nãy là gạt cha thôi. Còn lâu Điểm Điểm mới làm thế nhé?Điểm Điểm thích cha, thích mẹ, dĩ nhiên là ở bên hai người rồi.”

Thấy cha lo lắng vì mình, thật tốt! Điểm Điểm cười vui vẻ, mà Lâncương cũng cười hiểu rõ, Điểm Điểm này, ban nãy là đang trách mình làmlơ nó ư?

***

Không khí buổi sáng rất tốt, thái dương treo cao trên trời, chiếukhắp nơi đều ấm áp, lúc Tiểu Tiểu dậy, ánh nắng nương theo màn giườngrọi vào, mà bên cạnh Tiểu Tiểu trống không, Lân vương và Điểm Điểm sớmđã chẳng biết đi đằng nào.

“Vương phi, người tỉnh rồi?”

Một cung nữ mười bảy mười tám tuổi đi vào, thấy Tiểu Tiểu ngồi dậyliền vội vã đến trước giường, cầm lấy y phục đã để sẵn một bên, nghiêmtúc giúp Tiểu Tiểu mặc.

“Ngươi là…”

Tối qua lúc sắp ngủ, hình như không hề thấy cung nữ đứng bên hầu hạmà? Tiểu Tiểu lấy làm khó hiểu nhìn nàng ta, cô nương kia cười nói:

“Vương phi, nô tỳ là nha hòan của Lân vương phủ, tên gọi Lục Nhi, phụng lệnh Vương gia đến đây hầu hạ Vương phi.”

Lục Nhi, Tiểu Tiểu chẳng có ấn trượng gì mấy với nàng ta, có điềungười của Lân vương phủ, chắc là không lầm đâu nhỉ? Tiểu Tiểu khẽ cườinói:

“Làm phiền Lục Nhi rồi!”

Tối qua lúc đến, quên béng mất đám người lúc trước ở Lâm Tiên cung,bọn người Từ ma ma, Lan Nhi không biết có khỏe không? Còn Hoa Nguyênnữa, cũng đã lâu không gặp nàng ấy rồi, không biết hiện giờ nàng ấy đang làm gì, sống ra sao?

“Đa tạ Vương phi…”

Lần đầu tiên có người nói chuyện khách khí với nàng như vậy, trongmắt Lục Nhi rưng rưng, so sánh với công chúa trong phủ, Vương phi thậtlà…

“Ha ha, ta phải đa tạ ngươi mới đúng. Vương gia đâu? Còn Điểm Điểm nữa, sao họ đều không ở đây?”

Tiểu Tiểu cười nhạt, trong mắt Tiểu Tiểu thoáng qua một tia lo lắng.Tốt nhất là họ ở cùng nhau, Tiểu Tiểu không muốn để Điểm Điểm lại gây ra họa nữa.

***

Sáng ra Lân vương đã bị Sóc vương gọi lên triều, tuy hắn rất khôngmuốn đi, không muốn đối mặt với Hoàng thượng, không muốn đối mặt với ánh mắt ngờ vực của các vị đại thần. Nhưng Sóc vương đến gọi rồi, hắn cũngđã lâu không lên triều, bây giờ hắn sao có thể cự tuyệt được chứ?

Mà Điểm Điểm, cũng chỉ dậy trễ hơn Lân vương một tí mà thôi. ĐiểmĐiểm vốn đã quen ngủ với Lân vương. Nay muốn tìm một ma ma dẫn bé đi ngủ một đêm cũng là chuyện khó. Bé ăn vạ muốn ngủ cùng với Lân vương, thếlà cả nhà liền chen chúc trên một chiếc giường.

Vươn vai duỗi lưng, nhìn mẹ còn đang ngủ quên trời đất, Điểm Điểmnhếch mép vui vẻ cười. Tay lén lút sờ lên bụng Tiểu Tiểu, trong cái bụng tròn vo này có muội muội thật ư? Tại sao bé không nhìn thấy?

“Muội muội…”

Điểm Điểm mong chờ gọi một tiếng với cái bụng, nhưng bụng thì vẫn là bụng, không có tiếng người đáp.

“Tinh Tinh…”

Điểm Điểm không bỏ cuộc gọi lại lần nữa. Tinh Tinh, là cái tên bé đặt cho muội muội. Mẹ nghe rồi nói rất hay, cha nghe rồi gương mặt có hơiquái lạ, nhưng cuối cùng cũng nói là hay. Nhưng nghe hay thì hay chứsao? Biểu cảm trên gương mặt cha tại sao lại phức tạp thế? Tâm sự củangười lớn thật khó đoán, vẫn làm con nít thì hay hơn.

“Thịch.”

Cái chân nhỏ có sức đạp một cái, cái tay Điểm Điểm đang đặt trên bụng Tiểu Tiểu động một chút, bé cười khanh khách nói:

“Muội muội không ngoan rồi, lại dám đá ca ca, lát nữa ca ca đánh mông muội cho xem.”

“Điểm Điểm, Vương phi còn đang ngủ cơ mà? Vương gia căn dặn, cứ đểVương phi ngủ. Điểm Điểm đừng quấy rầy Vương phi nữa, theo nô tỳ rangoài nhé?”

Một cung nữ xinh đẹp đi tới, Điểm Điểm nghĩ thấy có lý, bèn nghe lờimặc quần áo rồi ra ngoài. Quản gia đang đợi bên ngoài, nhìn thấy ĐiểmĐiểm mắt ông liền ẩm ướt:

“Vu thúc…”

“Điểm Điểm…”

Hai người cùng kêu lên, Vu thúc ôm lấy Điểm Điểm, trong miệng lẩm bẩm nói:

“Điểm Điểm, về là tốt rồi, về là tốt rồi!”

Vương gia sa sút lâu như vậy, cũng mất tích lâu vậy, chỉ cần…chỉ cầnhai mẹ con họ về là tốt rồi, ông tin tưởng, có Tiểu Tiểu, tất cả mọi thứ của Vương gia sẽ trở nên tốt hơn.

“Vu thúc, Điểm Điểm nhớ thúc lắm đấy?”

Vui vẻ ôm cổ quản gia, người quản gia này, cho Điểm Điểm ấn tượng giống như gia gia vậy, rất thân thiết.

“Vu thúc cũng nhớ Điểm Điểm…”

Trước mặt Vương gia, ông trước nay đều tự xưng nô tài, nhưng ĐiểmĐiểm không đồng ý, luôn miệng gọi Vu thúc, gọi đến nỗi muốn không thương Điểm Điểm cũng khó.

“Vu thúc, cháu đói rồi…”

Nhìn thấy sự kích động trong mắt Vu thúc, Điểm Điểm ôm cái bụng nhỏ đáng thương, mà Vu thúc người ngượng một tiếng:

“Tại Vu thúc hết, ban nãy quên mất Điểm Điểm thức dậy còn chưa dùng bữa…”

“Vu thúc, cháu muốn ăn bánh ú…”

Ăn uống no nê, Điểm Điểm nhớ đến bánh ú nhân mứt táo từng ăn ở vươngphủ, nước miếng bắt đầu ứa ra. Mà Vu thúc thì cưng chiều cười nói:

“Lát nữa bảo họ làm cho Điểm Điểm là được.”

“Vu thúc, bây giờ thúc đi nói với họ không được sao? Buổi trưa thì chúng ta có thể ăn được rồi…”

“Bây giờ đi nói? Trong mắt Vu thúc thoáng qua một tia do dự, nhưngnhìn thấy sự mong chờ trong mắt Điểm Điểm, ông vẫn không nhẫn tâm làmĐiểm Điểm thất vọng, đành đích thân đi dặn dò một tiếng.

“Bây giờ ta muốn đi tè, cô đừng đi theo đấy nhá!”

Thấy Vu thúc đi xa, Điểm Điểm vội nói với tiểu cung nữ phía sau.

“Nhưng mà, Vương gia nói…”

Cung nữ chần chừ, Vương gia và quản gia đều đã nói, phải chăm sócĐiểm Điểm cho tốt, chí ít cũng phải không rời một bước chứ nhỉ? Nhưnglúc nãy Điểm Điểm có nói…

“Ta là nam nhân, cô là nữ nhân, ta muốn đi tè sao cô đi theo được chứ? Ở đây đợi đi, ta sẽ về ngay!”

Điểm Điểm cười giảo hoạt một cái, cô đi theo ra ngoài rồi, ta còn điđâu chơi được nữa? Lúc trước chưa đi dạo trong cung một cách tử tế, lầnnày à, nói gì cũng phải đi cho đã. Dù sao bây giờ bé cũng có Hoàngthượng và Vương gia che chở, vẫn không tin ai dám làm gì bé nào?

“Thế…phải về nhanh đấy nhé…”

Trong ánh mắt Điểm Điểm thoáng qua một tia sắc bén, khiến cho cung nữ run rẩy. Trời ơi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao lại có ánh mắt thế nàychứ? Nàng ta không dám phản bác Điểm Điểm, mà Điểm Điểm thì cứ thếnghênh ngang đi ra ngoài.

***

“Nương nương, nương nương…”

Tiểu Tiểu đang dùng bữa, một cung nữ không quen lắm hoảng hoảng hốthốt chạy vào. Tiểu Tiểu nhíu mày không vui, Lục Nhi đang đứng bên hầu hạ liền tức giận nói:

“Không thấy nương nương đang dùng bữa hay sao? Ngươi ồn cái gì? Có biết quy củ trong cung không hả?”

“Nương nương, là Vân phi nương nương đến đây rồi…”

Cung nữ sợ hãi quỳ xuống, miệng vội vàng giải thích.

“Sau này, gọi ta là Vương phi được rồi. Tiếng nương nương này takhông dám gánh lấy đâu. Vân phi đến thì đến chứ sao? Nàng ta cũng đâu ăn ngươi, ngươi sợ đến thế làm cái gì?”

Uống ngụm nước, Tiểu Tiểu tiếp tục hưởng dụng mỹ thực phía trước, cung nữ phía dưới ngẩng đầu lên, khó hiểu nói:

“Nhưng mà nương nương, Vân phi bắt Điểm Điểm cùng đến…”

Đâu chỉ là Điểm Điểm, còn có quản gia, mấy nha hoàn của vương phủcũng theo phía sau, đương nhiên, trong đó còn có đứa con trai hơn haituổi của Vân phi.

“Điểm Điểm? Vân phi sao lại cùng đến với Điểm Điểm chứ?”

Nghe đến Điểm Điểm, Tiểu Tiểu vội dừng đũa. Thằng nhóc Điểm Điểm này, mới có một lúc thôi mà đã gây họa rồi sao? Tiểu Tiểu bực bội đi rangoài, đúng lúc nhìn thấy một đám người rầm rầm rộ rộ tiến vào viện.

“Hô, là Vân phi nương nương đến à. Thế là sao? Sắc mặt sao kém vậy?”

Tiểu Tiểu cười nhạt nhìn nàng ta, rồi nhìn Điểm Điểm đang bị hai cung nữ kiềm giữ ở phía sau nàng ta, gương mặt Điểm Điểm mang theo chút uấtức, mà trong tay ma ma phía sau Vân phi, còn đang ôm một bé trai toànthân ướt sũng – đây chắc là con của nàng ta, Nặc Nhi thì phải? Thật đúng là có duyên, lúc trước nàng từng cứu Nặc Nhi một mạng, không ngờ hômnay còn có thể nhìn thấy đứa bé này, nhưng Vân phi này cũng thiệt là, có chuyện gì thì cũng phải thay quần áo cho con trai trước đã chứ? Ướtnhẹp thế này, tuy thời tiết khá ấm áp, nhưng thông thường thân thể connít đều khá yếu, nàng ta không sợ con trai bị bệnh sao?

Ánh mắt dời khỏi đứa bé, Tiểu Tiểu chăm chú nhìn Điểm Điểm của nàng,chỉ thấy trong mắt Điểm Điểm có chút ấm ức, nước mắt lưng tròng, nhưngbé không khóc ra, chỉ cố chấp nhìn Tiểu Tiểu.

“Hừ, Nặc Nhi bị hại ra nông nỗi này, ta là mẫu phi của nó, có thể vui nổi hay sao?”

Vân phi hung ác nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đánh giá Vân phi lần nữa, cười nhạt nói:

“Vậy à? Bởi vì cô là mẫu phi của nó, cho nên cô cứ thế mà dẫn nó tớiđây à. Nếu như là ta, con của mình bị ướt thành ra thế này, trước khi ta dẫn nó tới tìm người, sẽ thay cho nó y phục khô ráo trước đã, bởi vì đó mới là việc đầu tiên một người mẹ cần làm!”

“Ngươi…”

Nàng ta lại còn mắng mình không đủ tư cách sao? Vân phi hung hăngnhìn Tiểu Tiểu, định phản bác lại, nhưng một câu cũng không thốt lênđược. Đúng thế, ban nãy nàng chỉ lo tìm Tiểu Tiểu tính sổ, đã quên mấtNặc Nhi của mình, thời gian lâu như vậy, chắc nó cũng lạnh rồi nhỉ?

“Nặc Nhi?”

Quay đầu nhìn đứa bé trong lòng ma ma, Nặc Nhi mở to mắt nhìn Vân phi một cái, sau đó nhìn về phía Điểm Điểm, vươn bàn tay nhỏ bé nói:

“Ca ca, chơi với Nặc Nhi…”

Điểm Điểm bực bội ngoảnh đầu đi, Nặc Nhi ấm ức chu miệng, cứ như sắp khóc đến nơi.

“Mấy tên nô tài các ngươi, cũng thật là to gan. Vậy mà dám bắt Điểm Điểm? Còn không mau buông tay ra?”

Tiểu Tiểu biết Điểm Điểm đã gây họa, nhưng đám người này đã lâu vậyrồi, sao còn chưa thả Điểm Điểm ra? Nàng tức giận nhìn cái tay đang túmlấy Điểm Điểm kia, mà Điểm Điểm thì hiểu rõ nhìn Tiểu Tiểu, chỉ là gancủa hai cung nữ kia cũng thật lớn, các nàng trực tiếp làm lơ lời nói của Tiểu Tiểu, tay vẫn tóm rất chặt.

“Hừ, ai nấy đều điếc cả rồi hay sao?”

Đũa trong tay phi ra ngoài, Điểm Điểm vui mừng hăm hở, mà hai cung nữ thì sợ đến nỗi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hổ khẩu (khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái) nhói lên, tay không tự giác mà buông ra. Điểm Điểm đượctự do, mau chóng chạy đến bên Tiểu Tiểu, đắc ý nhìn hai cung nữ ngâyngốc.

“Tiểu Tiểu, Điểm Điểm hại Nặc Nhi rớt xuống nước, đây có được tính là làm hại hoàng tự hay không? Ngươi có phải nên cho bổn cung một lời giải thích?”

Vân phi nhìn Điểm Điểm chạy thoát, vẻ khó chịu trên mặt lúc nãythoáng cái đã không thấy, ánh mắt nàng ta sắc bén nhìn Tiểu Tiểu và Điểm Điểm đang ở trong lòng Tiểu Tiểu. Chẳng qua chỉ là một đào phạm chạythoát từ trong lao thôi, còn không rõ ràng với Lân vương nữa, lúc trướchại mình thất sủng, lần này, nàng nhất định không bỏ qua cho nàng ta.

“Ồ, thế à?”

Tiểu Tiểu cười nhạt, bế Điểm Điểm dậy đi đến bên Nặc Nhi, ma ma đang ôm Nặc Nhi sợ hãi lùi về sau một chút, Tiểu Tiểu cười nói:

“Ta lại không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì? Nặc Nhi, cháu nói xem, lúc nãy tại sao cháu lại rơi xuống nước vậy?”

“Hừ, còn không phải là vì đứa con hoang này, tuổi còn bé xíu mà đã có tâm cơ thế này! Nó cố ý bảo Nặc Nhi đến bên hồ chơi, đem Nặc Nhi đẩyvào trong hồ…”

Vân phi phẫn hận nói, không nên dẫn bọn họ đến đây tìm nữ nhân nàynói lý, mà nên trực tiếp tìm Hoàng thượng mới đúng. Con mình bị người ta đẩy vào trong hồ suýt nữa chết đuối, nàng ta thật không tin Hoàngthượng có thể không lo không hỏi!

Con hoang? Nói Điểm Điểm sao? Nhìn thấy vẻ tổn thương trong mắt ĐiểmĐiểm, ánh mắt Tiểu Tiểu trở nên sắc bén: Giỏi, giỏi lắm, lại dám ngangnhiên mắng Điểm Điểm là con hoang, vậy chẳng phải nói trắng ra là TiểuTiểu không trong sạch hay sao? Hừ, không vì cái khác, nhưng vì chữ“hoang” này nàng sẽ không tha cho nàng ta.

“Vậy à? Vân phi, ta thật không hiểu. Điểm Điểm là con của Lân vương,gọi Lân vương là cha, Lân vương đã không nói gì, ngược lại là cô, lạinói thằng bé là con hoang. Thế ý của Vân phi muốn nói, Lân vương là…

Cô trước tiên đừng gấp, cái này ta tạm thời sẽ không lý luận với cô,chúng ta nói điểm thứ hai nhé, cô nói Điểm Điểm lừa Nặc Nhi của cô đếnbên hồ, muốn đẩy Nặc Nhi vào trong hồ, thế lúc đó cô đang ở đâu? Còn cócung nữ theo hầu, các nàng lại đang ở đâu? Có nhiều nô tài theo bên cạnh như vậy, có thể để mặc cho Điểm Điểm của ta làm loạn được sao? Nếukhông phải, các nàng đều chết hết rồi hả? Hay là nói, Vân phi chỉ đứngmột bên nhìn, đợi con mình bị đẩy xuống hồ? Điều này ta cảm thấy thật kì lạ, người làm mẹ lại làm như vậy ư? Hoặc là, Vân phi đợi chính là điềunày?”

“Tiểu Tiểu, ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý! Chuyện nhiều người tậnmắt nhìn thấy như vậy, ngươi có nói thế nào cũng uổng công thôi. Lát nữa ta sẽ đi mời Hoàng thượng minh xét, ta muốn xem thử, Hoàng thượng sẽ xử trí ra sao kẻ ý đồ mưu hại hoàng tự là cái đứa con hoang…”

Không đợi Vân phi nói xong, một cái tát giáng xuống, Vân phi tức giận nói:

“Các ngươi chết sạch cả rồi sao? Để nữ nhân này cứ vậy mà đánh bổn cung?”

“Các nàng chưa chết sạch, chẳng qua là các nàng không dám động màthôi. Vân phi, sao cô vẫn chưa học được khôn vậy? Chọc ta đối với cô mànói không có ích lợi gì, Haizz! Tìm Hoàng thượng cũng được, không tìmHoàng thượng cũng thôi, nhưng lần sau cô nói chuyện phải chú ý dùm chota…ha ha, không cần tìm nữa, hình như họ đến rồi kìa…”

Tiểu Tiểu bật cười ha hả, mà Vân phi vốn đưa lưng về phía Hoàngthượng. Ban nãy nàng ta cũng không biết Hoàng thượng đã đến, giờ ngheTiểu Tiểu nói vậy, lệ trong mắt không chút do dự rơi xuống. Nước mắt đầm đìa quay mặt đi, dấu tay trên mặt lúc nãy vẫn còn rất đỏ. Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng, ả Vân phi này, hôm nay e là không có kết quả gì tốtđẹp đây, trước không nói có phải Điểm Điểm làm sai không, chỉ riêng Lânvương thôi, hắn sẽ không cho phép bất kì ai tổn thương mình và ĐiểmĐiểm.

“Điểm Điểm, khóc…”

Tiếng rất nhỏ nói bên tai Điểm Điểm, Điểm Điểm hôm nay vốn đã uất ứclắm rồi. Lúc nhìn thấy Lân vương, nước mắt vốn chỉ rưng rưng, nay vừanghe Tiểu Tiểu nói, nước mắt cũng liền thuận theo gò má mũm mỉm chảyxuống, đợi Lân vương đến gần một chút, bé dứt khoát giãy ra khỏi sự ômấp của Tiểu Tiểu, khóc oa oa chạy đến bên cạnh Lân vương, vươn bàn taynhỏ mũm mĩm ra để Lân vương bế!

“Điểm Điểm, con làm sao vậy? Không khóc, không khóc…”

Nhìn thấy Điểm Điểm khóc ra nông nỗi này, trong mắt Lân vương thoángqua một tia hoảng hốt, một tay bế bé dậy, tay kia giúp Điểm Điểm launước mắt trên mặt, ánh mắt lại sắc bén liếc về phía Vân phi, còn có quản gia mà mình đã căn dặn trăm ngàn điều nữa. Quản gia chột dạ cúi đầu,sớm đã biết Điểm Điểm sẽ không chịu ở yên, ông còn bị thằng bé dụ đi, là sơ xuất của ông!

“Hoàng thượng…”

Mọi người trong viện đều quỳ xuống, ngoại trừ Vân phi và Tiểu Tiểu.Vân phi xoay mông đi về phía Hoàng thượng, mà Tiểu Tiểu thì lại lạnhlùng nhìn Vân phi, nàng muốn nghe thử, Vân phí sẽ làm sao vu hãm một đứa bé năm sáu tuổi.

“Hoàng thượng, Nặc Nhi của chúng ta…”

Đau lòng đón lấy đứa bé từ trong tay ma ma, hoàng thượng nhíu màykhông vui, nhìn thấy y phục ướt đẫm dính vào thân thể Nặc Nhi, bực bộinói:

“Các ngươi đây là đang làm cái gì?”

“Hoàng thượng, là nó đem Nặc Nhi đẩy vào…”

Vân phi tiếp tục nặn nước mắt, ra vẻ đáng thương giải thích.

“Ta hỏi là đang làm cái gì? Các ngươi đều là người chết hay sao? Nếunhư Nặc Nhi bị bệnh, cái đám cẩu nô tài các ngươi, ai có thể gánh nổi?Ngây ra đó làm gì? Còn không mau giúp hoàng tử thay quần áo?’

Mặt Hoàng thượng phát đen, một cước đá lên người một công công bêncạnh, có cung nữ vội chạy ra ngoài, mà Vân phi thì lại kéo lấy tay mama, khó hiểu nhìn Hoàng thượng…

“Hoàng thượng…”

Vẻ mặt Vân phi uất ức, giọng nũng nịu, rất đáng thương. Hoàng thượngsao có thể như vậy, hắn không xử phạt kẻ hại Nặc Nhi té xuống nước làĐiểm Điểm trước, sao có thể trách mình trước chứ?

Tiểu Tiểu buồn cười nhìn Vân phi, nàng ta thật đúng là không biếtnhìn sắc mặt. Hoàng thượng đã tỏ rõ muốn đè chuyện này xuống, nhưng nàng ta còn muốn bảo Hoàng thượng phạt Điểm Điểm. Nếu như Hoàng thượng thậtsự muốn phạt Điểm Điểm, thì mới bắt đầu đã nói rồi.

Haizz, nếu nàng ta đã không cam lòng như vậy, thế Tiểu Tiểu đành tốtbụng giúp nàng ta một lần nhỉ? Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, nhưng cũng chỉ trong giây lát, thoáng cái đãnước mắt rưng rưng, nàng chậm rãi đi đến bên Lân vương, nắm lấy tay Điểm Điểm nói:

“Lân, thiếp thấy thiếp vẫn là dẫn Điểm Điểm về núi thì hơn, Điểm Điểm ở đây làm gì? Chàng thừa nhận nó là con của chàng, chàng là cha của nó, nhưng người khác thì sao? Trong mắt người khác, chẳng phải vẫn là conhoang, dã chủng hay sao? Người khác đã mắng vào mặt thiếp và Điểm Điểmrồi, thiếp…thiếp không muốn Điểm Điểm chịu nỗi uất ức này…Điểm Điểm,chúng ta trở về tìm gia gia được không?”

Trên gương mặt nhỏ nhắn, từng chuỗi nước mắt tí tách rơi xuống, tựanhư hoa lê thấm mưa khiến cho người ta thương tiếc. Trong mắt Lân vươnghiện lên một tia đau lòng, hắn đau lòng nhìn Tiểu Tiểu, hồi lâu sau mớiquay đầu lại, nổi giận nhìn Vân phi:

“Là cô nói như vậy?”

Ánh mắt của hắn, rét tựa tuyết tháng chạp, lạnh lẽo, không có mộtchút độ ấm, Tiểu Tiểu hoài nghi, nếu như Vân phi dám gật đầu, Lân vươngnói không chừng sẽ lập tức lấy mạng nàng ta!

“…”

Vân phi run rẩy lùi sau vài bước, nay đúng lúc cung nữ cầm y phục của Nặc Nhi chạy tới, Vân phi vội vàng đón lấy đứa bé, muốn vào trong phòng giúp đứa bé thay y phục.

Nhìn hai tay nàng ta run rẩy, Tiểu Tiểu cười trộm, đúng lúc đụng phải ánh mắt quay lại của Lân vương, nàng vội vàng cúi đầu, mà Điểm Điểmcũng ngoan ngoãn nằm bò trong lòng hắn, thành thành thật thật không nóilấy một câu.

“Vân phi, để các nàng làm được rồi. Ban nãy nàng nói Điểm Điểm là…”

Ánh mắt Hoàng thượng híp lại, khí lạnh trong mắt phát ra, Nặc Nhi còn bé, vậy mà cũng cảm giác được cơn giận của Hoàng thượng, òa một tiếngbật khóc…

“Còn không mau đưa hoàng tử vào đi!”

Ánh mắt tức giận trừng một cái, mấy cung nữ ma ma sợ hãi nhanh chóngrời đi, mà Vân phi cũng toàn thân run rẩy, điển hình kẻ ác nhát gan.

Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, Hoàng thượng để mình và Điểm Điểm vàocung, tất nhiên đã sắp xếp hết mọi thứ. Kết quả cuối cùng, đứa con đảmbảo là không phải của Lân vương, mà có hơn một nửa hi vọng là của Hoàngthượng. Lòng Hoàng thượng nàng vẫn đoán ra được vài phần, hắn không muốn thả mình, nhưng lại không thể mạnh mẽ chia rẽ, cũng chỉ đành lấy ĐiểmĐiểm để công phá. Nếu hắn đã dự định xong mọi chuyện, thì sao có thể đểĐiểm Điểm thành “dã chủng” được chứ?

Có điều, cha của Điểm Điểm là ai, mình cũng không sao cả, ngày côngbố đáp án, có thể người khó chịu nhất vẫn là Lân vương. Lân vương tuychưa từng giận dỗi với mình, nhưng Tiểu Tiểu biết, Lân vương tuyệt đốikhông ngốc hơn Hoàng thượng hay là Sóc vương. So với họ, tâm tư của Lânvương cũng thận trọng rất nhiều, nhưng không biết tại sao, Lân vươngchưa từng thừa nhận Điểm Điểm là con ruột của hắn, không lẽ Điểm Điểmkhông có chút liên quan gì với hắn thật sao? Hoặc là, hắn chỉ vì cẩnthận mà thôi?

“Hoàng thượng…cha của nó chẳng phải đến giờ vẫn chưa biết là ai ư? Không phải dã chủng thì là gì?”

Có lẽ sau khi sợ quá thì con người ta sẽ trở nên dũng cảm ngoài mongđợi, Vân phi không còn run rẩy như ban nãy nữa, nàng ta kiêu ngạo ngẩngđầu lên, chỉ vào Điểm Điểm tố cáo:

“Lúc nãy, chính nó lừa Nặc Nhi đến bên hồ, nhân lúc các nàng không phòng bị liền đem Nặc Nhi đẩy vào hồ, ý đồ dìm chết Nặc Nhi…”

“Bốp bốp…” Hai tiếng tát tai vang lên, ngăn lại lời Vân phi muốn nói, nàng ta bụm gương mặt mới nãy bị Tiểu Tiểu đánh một lần, nay lại bịHoàng thượng đánh thêm hai cái nữa, nước mắt lại tiếp tục tuôn trào, cóđiều là không giống với lần trước đó, lần này nàng ta ấm ức thật sự…

“Hoàng thượng…”

Vân phi không thể tin được nhìn người đàn ông trước mắt này, hắn cũng là phu quân của mình mà, nhưng bây giờ, con trai bị người ta đẩy vàohồ, hắn không những không đi trách tội kẻ đầu sỏ gây họa, ngược lại cònđánh mình?”

“Hoàng thượng, ngài đánh thiếp? Nó đẩy Nặc Nhi vào hồ, nếu như khôngphải lúc đó trên bờ có người, Nặc Nhi sớm đã…nhưng ngài không nhữngkhông trừng trị nó, ngược lại đánh thiếp? Nó là ai chứ, nó có quan hệ gì với ngài? Nặc nhi mới là con trai ngài, trưởng tử của ngài…thiếp…thiếpkhông sống nữa…”

Vân phi nói đoạn, bỗng lấy cây trâm từ trên đầu, đâm vào ngực…

End Chương 146
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.