Chương trước
Chương sau
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua một tháng, ông lão đã rời đi vàongày thứ năm bọn họ thành thân, nói là có chuyện cần làm. Bận xong rồi,mới về dẫn Điểm Điểm đi, tuổi Điểm Điểm cũng không nhỏ nữa, ông muốn tìm cho Điểm Điểm một sư phụ, học chút võ công.

Trộm, cũng là một nghề không tồi, nhưng ông lão hiển nhiên là mệtrồi, ông không dạy cho Điểm Điểm trộm kĩ của ông, mà Điểm Điểm cũngkhông đòi học, cách vách có mấy đứa trẻ tuổi tác xấp xỉ, Điểm Điểm vàbọn chúng làm quen thân với nhau.

Việc thành thân của hai người, vốn là lẳng lặng tiến hành. Lân vươngvà Tiểu Tiểu ở bên nhau, người bên ngoài tưởng rằng bọn họ vốn dĩ là phu thê, cũng không có ai từng hoài nghi thân phận của Lân vương, chỉ chorằng hắn một công tử nhà giàu.

Ngày tháng như vậy, Tiểu Tiểu rất mãn nguyện, có một cái viện nhonhỏ, đấy là nhà của mình; có một người đàn ông một lòng một dạ yêu mình, đấy là tướng công của mình; có một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, trongbụng còn có kết tinh của hai người…mọi thứ vốn tốt đẹp như vậy, nhưng sự tốt đẹp như vậy chỉ ngắn ngủn có một tháng.

“Mẹ…”

Giọng nói ai oán truyền vào, Lân vương và Tiểu Tiểu trong phòng chạyra nhìn thấy người bế Điểm Điểm – Sóc vương, một người không nên xuấthiện ở đây.

Vượt qua hắn, có thể nhìn thấy binh sĩ chỉnh tề phía sau, người hắnmang theo không nhiều, nhưng cũng có hơn trăm người. Lân vương cười nhạt nói:

“Sóc, lâu nay vẫn khỏe chứ!”

Sóc vương mỉm cười, tay bế Điểm Điểm chưa buông lỏng, cặp mắt liếc cái bụng hơi hơi nhô lên của Tiểu Tiểu một cái, cười nói:

“Lân, huynh sống tốt không?”

Nhìn thấy ánh mắt không chút kiêng dè kia của Sóc vương, trong lòngLân vương hơi bực, Lân vương ôm vai Tiểu Tiểu, đem Tiểu Tiểu bảo vệtrong lòng, cũng tỏ rõ quan hệ của hắn và Tiểu Tiểu:

“Mọi thứ vẫn ổn. Sóc, đây là Tiểu Tiểu, đệ cũng quen đấy, sau này phải gọi là chị dâu, bọn ta đã thành thân rồi!”

Sắc mặt Tiểu Tiểu hơi đỏ, Điểm Điểm vỗ vỗ mặt Sóc vương, đối mắt với hắn hung ác nói:

“Thúc thúc xấu xa, bỏ con xuống, con muốn đi tìm mẹ, tìm cha…”

Thúc thúc xấu xa này thật quái lạ, ôm mình chặt thế làm quái gì? Ômđến nỗi Điểm Điểm cảm thấy đau luôn nè. Bé giãy giụa, nhưng Sóc vươngvốn chẳng chịu buông tay, Lân vương tức giận nói:

“Sóc, đệ buông Điểm Điểm ra, đệ làm đau thằng bé rồi!”

Sóc vương có thể chất bách độc bất xâm, bằng không Điểm Điểm cũngchẳng bị động như thế này. Có điều hắn cũng không ngờ Sóc vương lại tìmra chỗ này, xem ra, hắn và Tiểu Tiểu phải đổi nơi rồi.

“Lân, hoàng huynh cũng nhớ huynh, đặc biệt bảo đệ đến đón các ngườivề. Huynh cũng biết đấy, TiểuTiểu bây giờ mang thai rồi, nên về dưỡngthai cho tốt mới phải. Điểm Điểm ư? Bọn đệ đi cùng nhau là được…”

Sóc vương cười chua xót, ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu bất an nhìn Lân vương, Lân vương cười lạnh nói:

“Bây giờ, Tiểu Tiểu đã là thê tử danh chính ngôn thuận của ta rồi, là sư phụ đích thân đến làm chủ hôn cho bọn ta. Cho dù trở về, ta cũngtuyệt đối sẽ không buông tay. Về phần Điểm Điểm, là con trai của ta, tacàng sẽ không buông tay!”

“Điểm Điểm là con trai ai còn chưa biết cơ mà? Chuyện này, nên quayvề giải quyết một lần. Lân, Điểm Điểm thông minh như vậy, tuy ngoàimiệng thằng bé không nói gì, nhưng trong lòng nó cũng muốn biết ai làcha ruột nó, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm để nó cứ không minh không bạch sống như vậy hay sao? Hoàng huynh đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, theo đệ về đi, trốn tránh như vậy cũng không phải cách, sự việc rồi sẽ phải giải quyết thôi!”

Sóc vương thở dài một tiếng, Tiểu Tiểu, không chỉ là kiếp của Lânvương, nàng rõ ràng là kiếp của ba huynh đệ bọn họ, vì nàng, náo độngđến nỗi mấy huynh đệ bọn họ đều…

“Ta và Tiểu Tiểu thương lượng một chút, ta sẽ không trốn tránh, nhưng ta sẽ càng không từ bỏ Tiểu Tiểu!”

Lân vương và Tiểu Tiểu nhìn nhau một cái, rồi cùng nhìn về phía ĐiểmĐiểm, xem ra, nếu như bọn họ không về, tên Sóc vương này sẽ không địnhthả Điểm Điểm đâu.

“Điểm Điểm nghe lời thúc thúc, mẹ và cha con thu dọn một chút là ổn!”

Tiểu Tiểu dịu dàng dặn dò một tiếng, sự uy hiếp của Sóc vương, nàngkhông hề sợ hãi. Nhưng thân thế của Điểm Điểm, là chuyện sớm muộn gìcũng phải đối mặt. Vào phòng xong, Tiểu Tiểu suýt nữa khuỵu xuống đất,Lân vương vội vàng đỡ lấy nàng, thương tiếc hỏi:

“Nếu như nàng không muốn đi, thì chúng ta không về nữa, cứu Điểm Điểm xong, chúng ta tiếp tục trốn chạy là được…”

“Lân, thiếp rất lo lắng. thiếp muốn đi, nhưng thiếp lại sợ phải đi.Lân, nếu như…nếu như…thiếp nói là nếu như, thật sự biết được cha ruộtcủa Điểm Điểm là ai rồi, chàng còn có thể đối xử với thiếp giống vậy nữa không? Khi đó, nếu như cha ruột của Điểm Điểm không phải là chàng,chúng ta phải làm sao?”

“Làm sao ư?” Lân vương khẽ cười một tiếng:

“Ta không sao cả! Khi đó nàng còn nhỏ, rất nhiều thứ không hiểu thìthôi. Mặc kệ cha Điểm Điểm là ai, ta đều sẽ thương Điểm Điểm giống nhưbây giờ. Mà nàng, lại là thê tử của ta, ta càng sẽ không buông tay. Tiểu Tiểu, tình yêu của Lân đối với nàng, nàng còn không rõ hay sao? Mặc kệkết quả ra sao, chúng ta là phu thê, chúng ta yêu nhau, đây là điều chắc chắn…”

Tiểu Tiểu nước mắt rưng rưng nhìn hắn, thở dài một tiếng:

“Lân, chàng có từng nghĩ qua chưa? Nói ví dụ, nếu như Điểm Điểm làcon trai của Sóc vương, sau này chúng ta làm sao đối mặt với Sóc vương?Gặp mặt nhau, đều sẽ ngượng ngùng…”

Đúng vậy, huynh đệ ruột của mình, lại là…Lân vương cười khổ một tiếng:

“Cho nên chúng ta phải tìm một nơi ẩn cư. Điểm Điểm tìm được cha ruột rồi, cũng phải lo nghĩ đến thân phận của Điểm Điểm. Nếu như người đấymuốn Điểm Điểm làm gì, chúng ta cũng không thể can thiệp toàn bộ,nhưng…Tiểu Tiểu, đừng lo lắng nữa. nàng cứ nghĩ, cùng lắm thì chúng tarời khỏi kinh thành, tùy tiện tìm một nơi sống qua những ngày tháng tiêu dao của chúng ta là được rồi…”

Tiểu Tiểu, chắc chắn là đã biết chút gì đó rồi? Sóc vương, đệ ấy thật sự có khả năng là cha của Điểm Điểm sao? Có thể không? Chuyện này, đếnmình cũng không biết, làm sao họ lại biết được? Có phải là, có ngườimuốn chỉ dẫn sai gì đấy?

***

Cung điện nguy nga tráng lệ, Tiểu Tiểu không ngờ rằng mình lại tiếnvào lần nữa. Một tay dắt Điểm Điểm, một tay nắm Lân vương, một nhà bangười cứ như vậy mà trở về. Không biết là cố ý hay vô tình, trên đườngđi không hề nhìn thấy mấy cung nhân, mà Hỷ công công dẫn đường cho bọnhọ, lại trực tiếp dẫn bọn họ đến bên một cái viện nhỏ?

“Hoàng thượng đã nói, trên đường đi Lân vương và…cô nương cũng mệtrồi, trước nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hẵng đi gặp Hoàng thượng!”

Đi đến bên viện, Hỷ công công nói, nhìn Tiểu Tiểu, nhưng lại khôngbiết xưng hô thế nào cho đúng. Xưng hô thế nào đây? Nương nương, hay làVương phi, hoặc là Lão đại?

Lân vương gật đầu tỏ ý biết rồi, mà Tiểu Tiểu cũng mỉm cười nói:

“Hỷ công công, nhiều ngày không gặp, ông gần đây khỏe không?”

Hỷ công công, trước kia thật sự giúp mình không ít việc đấy. Ngữ khíTiểu Tiểu cực kì chân thành, Hỷ công công thụ sủng nhược kinh nhìn TiểuTiểu, mắt hơi ẩm ướt nói:

“Phiền nương nương bận lòng rồi, nô tài rất khỏe!”

Chỉ là, sự việc phát triển khá nhanh, đợi đến lúc biết được thân phận thật sự của nương nương, ông đã ngơ ra tới mấy ngày lận. Chẳng tráchnương nương lợi hại như vậy, hóa ra nàng ấy vốn dĩ không phải Tiên phi.Không phải phi tử của Hoàng thượng, nhưng lại bị Hoàng thượng yêu thích, đây đúng là nỗi bi ai của nương nương mà.

“Tiểu Tiểu, vào đây nằm xuống nghỉ ngơi đi, chúng ta cũng đều mệt rồi!”

Ôm Điểm Điểm, Lân vương quen cửa quen nẻo tìm đến phòng ngủ, nhìnthấy vẻ kinh ngạc của Tiểu Tiểu, Lân vương cười nhạt nói: “Đây là nơi ta ở lúc chưa xuất cung, ta đương nhiên là quen thuộc rồi…”

Hóa ra đây là nơi lúc nhỏ hắn ở. Tiểu Tiểu muốn đi một vòng quanhphòng, lại thấy bên trong tuy đã lâu không có người ở, nhưng cũng rấtsạch sẽ. Là trước đó Hoàng thượng bảo người đến quét dọn sao?

“Lân, nơi này của chàng, cũng khá sạch sẽ đấy? Có điều thiếp nhìncách bài trí trong phòng này, một chút cũng không kém trong vương phủ.Một nơi tốt như vậy lại bỏ không, thật là có hơi đáng tiếc!”

Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng, chẳng trách lại nhiều người muốn bắt quan hệ với hoàng gia đến thế, hóa ra, hoàng gia này thật là quá xa hoa rồi.

“Ha ha, nơi này, cũng sẽ không bỏ không vĩnh viễn vậy đâu. Hoàngthượng bây giờ vẫn chưa có hoàng tử lớn, đợi hoàng tử lớn rồi nơi nàythu dọn một chút là có thể vào ở. Về phần sạch sẽ ấy à? Chắc là khônglâu trước phái người đến quét tước qua. Có điều bình thường nơi này,mười ngày nửa tháng đều sẽ có người đến quét dọn, suy cho cùng chúng tanói không chừng lúc nào đấy sẽ lưu túc trong cung, cũng sẽ phải ở trongnày rồi…”

Lân vương cười giải thích, mà Tiểu Tiểu chỉ hiểu gật đầu, tùy ý cầmlên một cái bình hoa trên bàn, phần đáy bình hoa, quả nhiên có kí hiệungự dụng. Xem ra đồ nơi này, đều là thuộc về hoàng thất, không thuộc vềngười nào.

“Điểm Điểm đi theo Hỷ công công rồi, ngàn vạn lần đừng gây ra họa thì hơn…”

Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, ngoài cửa bỗng nghe thấy có người chạylại, tiếng bước chân nghe cũng khá gấp, hai người cùng quay đầu nhìn vềphía cửa, chỉ thấy một cung nữ mười lăm mười sáu tuổi mặt đầy nước mắtđứng ở cửa, nhìn thấy Tiểu Tiểu thì bịch một tiếng quỳ xuống đất, TiểuTiểu khó hiểu nhíu mày, nha hoàn này hơi quen mặt, nàng ta muốn làm gìđây?

“Nương nương, cầu xin người cứu chủ tử nhà ta đi!”

Cung nữ khóc đến là thương tâm, Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn nàng ta,ngẩng đầu nhìn Lân vương một cái, chuyện mình về truyền nhanh đến vậysao? Đây là cung nào? Nàng ta sao lại biết mình biết y thuật?

“Chủ tử nhà ngươi là ai? Nàng ấy không phải nương nương, nàng là Vương phi của ta, về sau không được gọi lung tung!”

Lông mày Lân vương khẽ nhíu lại, mặt mũi tối tăm, Tiểu Tiểu đi đến trước mặt cung nữ, khẽ cười nói:

“Ta là thê tử của Lân vương, có chuyện thì ngươi nên tìm thái y chứ? Tìm ta có ích gì?”

Đến đây tìm mình, trừ phi là người của công chúa thì sao? Trước kia,nàng có thể phớt lờ sự tồn tại của công chúa, nhưng bây giờ, công chúakia thật đúng là phiền phức, Lân vương phải mau chóng xử lí mới được!

“Vương phi…” Cung nữ kinh ngạc một lúc, nhưng nhớ lời căn dặn củanương nương, vội dập đầu nói: “Liên phi nương nương sắp không xong rồi,mời nương…Vương phi đến cứu nương nương một mạng…”

Nghe tiếng dập đầu thùm thụp kia, Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Lân vương, thấp giọng nói:

“Hóa ra là người của Liên phi! Tai đúng là đủ nhọn mà. Lân, thiếp cần đi cứu nàng ta không?”

Chuyện của nàng ta, vốn dĩ là tự làm tự chịu, có thể chống đỡ đượclâu như vậy, Liên phi cũng coi như là một người kiên cường. Nếu HoaNguyên biết, chắc bớt giận rồi nhỉ? Tiểu Tiểu mềm lòng, thôi vậy, thôivậy, vì đứa con trong bụng, nàng cũng không muốn tầm thường như Liênphi.

“Cứu đi!” Lân vương khẽ thở dài một tiếng, Tiểu Tiểu gật gật đầu, từtrong chiếc túi tùy thân tìm ra một cái lọ màu xanh lá cây, kéo Lânvương cùng nhau đi về phía Liên Hoa cung. Hương hoa trong Liên Hoa cungvẫn như cũ, nhưng bao phủ trong hương hoa, còn có mùi thuốc nồng nặc.Khoang mũi không ngừng kích thích khiến Tiểu Tiểu bực bội cau mày: Xemra lòng muốn sống của Liên phi cũng thật mạnh, thuốc uống qua cũng không ít.

So với lần trước nhìn thấy nàng ta trong nhà lao, nàng ta thật sự lại gầy đi chút, gương mặt trắng bệch, không có một chút huyết sắc, tóccũng không còn đen nhánh nữa, trên mặt có vành mắt đen lớn, môi trắngbệch…vừa nhìn là biết người lâu ngày trên giường bệnh, trên người khôngcó chút sức sống.

“Liên phi, lâu lắm không gặp, nhớ ta rồi sao?”

Tiểu Tiểu cười tinh nghịch, mắt vốn nhắm hờ của Liên phi mở ra, giãygiụa để cung nữ bên cạnh đỡ dậy, trong mắt nàng ta thoáng qua một tiaoán hận, thoáng qua một tia khó hiểu, một chút tuyệt vọng:

“Nhớ, mỗi ngày đều nhớ!”

Miệng hung hăng nói, nàng ta không ngờ Tiểu Tiểu lại qua đây thật, mà bên cạnh còn có Lân vương đi theo.

“Muốn giết ta chứ gì? Hay là muốn ăn ta?”

Tiểu Tiểu cười nhạt nhìn nàng ta, ánh mắt Liên phi cũng trên dướiđánh giá Tiểu Tiểu, lúc nhìn thấy cái bụng rõ ràng là cao lên của TiểuTiểu, ánh mắt nàng ta tối lại, tức giận nói: “Ngươi đã mang thai? Mấytháng rồi?”

Là của Hoàng thượng sao? Tại sao mình sắp chết rồi, nằm thoi thóptrên giường, nhưng nàng ta lại sống nhăn ra đấy, còn có…đứa bé? Tại sao, mình có điểm nào không bằng nàng ta?

“Đúng thế, chắc là năm sáu tháng nhỉ? Có điều, không biết cô có thểnhìn thấy con ta ra đời không đây? Liên phi, ta thật sự phải cảm ơn côcho tốt, cám ơn cô tặng cho ta chậu hoa độc kia , tuy rằng sau đó hoa bị vứt…”

Cách nàng ta xa xa, lông mày Tiểu Tiểu khẽ nhíu, nói với cung nữ bên cạnh nàng:

“Mở cửa sổ ra, trong phòng khó ngửi chết đi được. Người này ấy à,không có bệnh cũng bị mấy cái mùi tùm lum này hun cho chết luôn…”

Cung nữ do dự một lúc, thấy Liên phi không phản đối mới lẳng lặng đi , Liên phi dựa nghiêng trên mền, trong mắt thoáng qua một tia cam chịu:

“Vận khí ngươi tốt, ta không có vận khí tốt như ngươi. Mấy tháng gầnđây, ta đã nghĩ rất nhiều, đến bước đường này, ta cũng coi như gieo giógặt bão, thật muốn cứ như vậy mà rời đi, nhưng trong lòng thật sự làkhông yên tâm về Hứa Nhi của ta. Thủy Tiên cũng được, Tiểu Tiểu cũngđược, bây giờ ta đã biết sai rồi, ngươi có bằng lòng cứu ta không?”

Tiểu Tiểu nhìn nàng ta, cặp mắt nàng ta mang theo sự chân thành, mang theo sự hối hận, cũng mang theo…

“Để ta, cô chắc cũng biết ý định của ta rồi. Cô gây sự với ta làchuyện nhỏ, ta đau lòng, là cảnh ngộ của Hoa Nguyên. Thôi vậy, cô đãchịu tội, biết sự giáo huấn rồi. Ta giúp cô chẩn mạch xem, nói khôngchừng có thể cứu được cô thật…”

Để Lân vương đỡ đến trước giường, lông mày Tiểu Tiểu hơi nhíu, lấy ra cái lọ mới tìm được, đổ ra ba viên thuốc màu lục nhạt đưa vào trong tay nàng ta, cười nhạt nói:

“Ăn đi, lát nữa ta kê đơn cho cô, phỏng chừng uống hơn mười ngày thìđỡ kha khá rồi. Liên phi, nhớ sau này nhìn thấy Hoa Nguyên, phải thànhtâm nhận lỗi với nàng ấy, ta không có yêu cầu khác, chỉ hi vọng cô làmđược chuyện này là đủ rồi…”

Nhìn thuốc trong tay, Liên phi vội vã ném vào trong miệng, chỉ sợchậm một chút, Tiểu Tiểu sẽ đoạt về. Tiểu Tiểu cười bất đắc dĩ, Liên phi này, nàng ta thật sự có thể sửa đổi sao?

***

“Hoàng thượng thúc thúc, thúc tìm con làm gì?”

Ngoan ngoãn đi theo Hỷ công công đến Ngự thư phòng, Điểm Điểm nhìn cái người đang vùi đầu bận rộn kia, tò mò hỏi.

“Điểm Điểm…” Hoàng thượng ngẩng đầu, chăm chú nhìn đứa bé đang đứng phía dưới, Điểm Điểm đến rồi, là Điểm Điểm trở về rồi.

Đứng dậy, đến trước mặt Điểm Điểm bế Điểm Điểm lên, Hoàng thượng cười nói: “Lâu vậy không gặp, Điểm Điểm nhớ ta không?”

Điểm Điểm lắc lắc đầu, khẽ than nói: “Không có ạ! Con và cha, mẹ ở bên nhau, không có nhớ thúc thúc đâu đấy?”

Lời nói ngây thơ, như một cây đao sắc bén đâm vào trong tim Hoàng thượng, trong lòng Hoàng thượng khổ sở.

Bây giờ nếu đổi thành Lân vương hỏi, Điểm Điểm chắc chắn sẽ nói nhớ đệ ấy nhỉ?

“Điểm Điểm, ta đau lòng đấy. Ta rất nhớ con cơ mà.”

Hôn lên mặt Điểm Điểm, Điểm Điểm bật cười khanh khách: “Hoàng thượng thúc thúc hôn Điểm Điểm, Điểm Điểm cũng muốn trả lại!”

Ôm lấy đầu Hoàng thượng, Điểm Điểm cũng hôn “chụt chụt”, Hoàng thượng không tránh, mặc cho nước miếng Điểm Điểm trét lên mặt, lên quai hàmhắn…

“Điểm Điểm, vẫn là Điểm Điểm tốt!”

Không dám đi gặp họ, nhưng gặp Điểm Điểm cũng được rồi. Nhìn biểuhiện Điểm Điểm đối với mình, hình như cũng thật sự rất nhớ mình, nhưngnhư vậy cũng tốt. Có người nhớ đến mình, còn hơn là họ đều ghét mìnhnhỉ?

“Đấy là đương nhiên rồi. Hoàng thượng thúc thúc, sao Điểm Điểm lại cảm thấy thúc gầy đi một chút vậy nè?”

Nhìn thấy thứ lấp lánh trên mặt Hoàng thượng, thì Điểm Điểm cảm thấy rất có thành tựu. Đó là kiệt tác lúc nãy của mình cơ đấy?

“Vậy à? Do ta quá nhớ Điểm Điểm đấy. Điểm Điểm thì lại không gầy, nhưng lại cao lên rất nhiều nè, gần đây ăn uống tốt chứ?”

Điểm Điểm bật cười hi hi:

“Đúng thế, cơm mẹ nấu ấy à, con ăn quen từ nhỏ rồi, có khó ăn cỡ nàoăn vào vẫn thấy ngon. Có điều cha cũng cảm thấy ngon đấy? Hoàng thượngthúc thúc, thúc sẽ không bắt mẹ con nữa chứ? Thật ra mẹ và cha đángthương lắm, họ đều yêu thích đối phương, khó khăn lắm mới thành thân,nhưng…”

Nói đến đây, Điểm Điểm nước mắt rưng rưng, Hoàng thượng à, Điểm Điểm biết cả rồi, là do thúc hại mẹ.

“Điểm Điểm, con thích Lân vương sao? Con phải biết, hắn chưa chắc đã là cha ruột của con cơ mà?”

Gương mặt Hoàng thượng hơi lộ vẻ không vui, qua hồi lâu mới thở dài nói.

“Điểm Điểm biết chứ, nhưng Lân vương rất tốt với Điểm Điểm. Gia giacũng từng nói qua, chỉ cần đối xử tốt với Điểm Điểm là được, cha ruột là ai thì có liên quan gì đâu? Hơn nữa, Điểm Điểm sắp có muội muộirồi…Điểm Điểm muốn có muội muội cơ?”

Trên mặt Điểm Điểm lộ vẻ khổ não, Hoàng thượng hiểu rõ cười:

“Thế nếu như ta giúp con tìm được cha ruột của con thì sao? Điểm Điểm sẽ làm thế nào? Theo mẹ con, hay là cha ruột?”

Con nít luôn dễ nói chuyện, phải để thằng bé từ bỏ Tiểu Tiểu, bây giờ hắn vẫn chưa buông lòng, Tiểu Tiểu là của hắn, trong lòng hắn vẫn luônlà như vậy. Rất nhiều thứ, không phải nói buông là có thể buông xuốngđược, giống như tình cảm của hắn và Tiểu Tiểu cũng vậy.

Nghĩ đến quan hệ với Tiên phi, nàng ta nhập cung lâu như thế, mìnhchưa bao giờ nhớ đến nàng ta, nhưng lúc Tiểu Tiểu nhập cung, ngày đó đãlàm mình tức đến phát nghẹn. Khi đó hắn cũng không nghĩ sâu xa, chỉ làngười phụ nữ này bỗng nhiên lại xuất hiện thường xuyên trong đầu óc hắn. Khi đấy, hắn vẫn chưa nghĩ qua tình cảm của mình đối với Tiểu Tiểu, chỉ cho rằng mình hận nàng, vẫn luôn hận nàng, cũng bỏ lỡ mất thời gian bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tiểu.

Thật ra, thủ đoạn của Tiểu Tiểu không hề cao minh, từ lúc tiến vào,nàng chưa hề che giấu bản tính của chính mình, chỉ là do mình quá thờ ơ, sao có thể liên tưởng đến người đã bị tráo đổi chứ? Một người cho dù có thay đổi cỡ nào đi nữa, cũng không thể thay đổi hoàn toàn như hai người khác nhau được.

Hoàng thượng cười khổ một tiếng, trong mắt mang theo vẻ thương cảm.Chờ mong lâu như vậy, lúc trở về hai người sớm đã thành đôi thành cặp,muốn xé lẻ họ, chỉ có thể ra tay từ chỗ Điểm Điểm thôi. Chỉ là khôngbiết, mọi chuyện ngày mai có thuận lợi hay không, mà giữa Tiểu Tiểu vàLân vương, có chút mẫu thuẫn nào có thể lợi dụng không?

“Con thích cha, đương nhiên là theo mẹ và cha rồi.”

Trong mắt Điểm Điểm thoáng qua một tia do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn Lân vương và Tiểu Tiểu. Lân vương đối xử với bé thế nào, bé biếtrõ ràng hơn ai hết, hơn nữa, bé luôn có cảm giác Lân vương chính là charuột của bé, tuy rằng Lân vương chưa từng nói qua.

“Điểm Điểm thật ngoan, ta dẫn con đi chơi nha!”

Lựa chọn Lân vương? Trong lòng Hoàng thượng thoáng qua tia chua xót,tại sao phải chọn Lân vương chứ? Người Tiểu Tiểu chọn là Lân vương, Điểm Điểm sao cũng chọn đệ ấy! Đệ ấy rốt cuộc có gì tốt chứ?

***

Trước khi mặt trời xuống núi, Điểm Điểm đã được đưa về, nhẹ tay nhẹchân đi vào phòng ngủ, thấy Tiểu Tiểu sớm đã ngủ rồi, mà Lân vương thìlại ngồi bên bàn trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, nhưng mắtthì lại hướng ra ngoài cửa sổ.

Cha đang nghĩ gì?

Điểm Điểm vò đầu, nhưng nghĩ sao cũng không ra, gần đây người lớn đều rất lạ, Hoàng thượng hở ra tí liền xuất thần, mà cha cũng vậy, bé lénlút chuồn đến phía sau Lân vương, bịt mắt hắn hỏi:

“Đoán xem con là ai nè? Con không nói cho biết đâu!”

Thanh âm non nớt sớm đã chẳng còn mà giả giọng già dặn, Lân vương mỉm cười nói:

“Đoán không ra, nói cho cha, con là ai nào?”

Điểm Điểm không vui buông tay, chui vào lòng Lân vương:

“Không thú vị, không thú vị chút nào. Cha à, sao mẹ lại ngủ nữa rồi,mẹ ngủ nhiều quá, có phải muội muội không nghe lời hay không?”

Lúc trước, cha từng nói với mình, nếu như muội muội không nghe lời,hoặc là Điểm Điểm không nghe lời, thì mẹ sẽ tức giận không quan tâm Điểm Điểm nữa, cũng sẽ ngủ nhiều hơn.

“Không phải, muội muội rất ngoan, là mẹ của con nàng ấy mệt rồi!”

Dịu dàng vuốt mặt Điểm Điểm, Lân vương nhỏ tiếng hỏi:

“Hoàng thượng gọi con qua đấy làm gì? Không làm khó Điểm Điểm của ta chứ?”

“Không có đâu! Thúc ấy chỉ là nói chuyện với con, còn dẫn con đi chơi một lúc. Cha, Hoàng thượng còn hỏi Điểm Điểm, nếu như biết cha ruột của mình rồi, mà cha ruột không phải là cha, Điểm Điểm sẽ ở cùng ai?”

Điểm Điểm hưng phấn nhìn Lân vương, trong lòng Lân vương hơi khẩntrương một chút, chọn ai? Hoàng thượng sẽ không chịu để yên như vậy, nếu đúng thế thật, Tiểu Tiểu phải làm sao? Còn Hoàng thượng nữa, hỏi ra câu này, chắc chắn là đã sắp xếp rất nhiều chuyện, không biết ngày maihuynh ấy sẽ dùng kế sách gì? Tiểu Tiểu, chúng ta không nên hồi cung, thị phi trong cung quá là…

“Cha à, cha biết con trả lời thế nào không?”

Điểm Điểm thấy Lân vương lại xuất thần, bé vội vàng lật mặt Lân vương qua, để mặt hắn đối diện với mặt mình, không vui hỏi.

“Ha ha, ban nãy là cha sai, không nên xuất thần. Điểm Điểm, con trả lời thế nào? Có thể nói cho cha không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.