Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua một tháng, ông lão đã rời đi vàongày thứ năm bọn họ thành thân, nói là có chuyện cần làm. Bận xong rồi,mới về dẫn Điểm Điểm đi, tuổi Điểm Điểm cũng không nhỏ nữa, ông muốn tìm cho Điểm Điểm một sư phụ, học chút võ công.
Trộm, cũng là một nghề không tồi, nhưng ông lão hiển nhiên là mệtrồi, ông không dạy cho Điểm Điểm trộm kĩ của ông, mà Điểm Điểm cũngkhông đòi học, cách vách có mấy đứa trẻ tuổi tác xấp xỉ, Điểm Điểm vàbọn chúng làm quen thân với nhau.
Việc thành thân của hai người, vốn là lẳng lặng tiến hành. Lân vươngvà Tiểu Tiểu ở bên nhau, người bên ngoài tưởng rằng bọn họ vốn dĩ là phu thê, cũng không có ai từng hoài nghi thân phận của Lân vương, chỉ chorằng hắn một công tử nhà giàu.
Ngày tháng như vậy, Tiểu Tiểu rất mãn nguyện, có một cái viện nhonhỏ, đấy là nhà của mình; có một người đàn ông một lòng một dạ yêu mình, đấy là tướng công của mình; có một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, trongbụng còn có kết tinh của hai người…mọi thứ vốn tốt đẹp như vậy, nhưng sự tốt đẹp như vậy chỉ ngắn ngủn có một tháng.
“Mẹ…”
Giọng nói ai oán truyền vào, Lân vương và Tiểu Tiểu trong phòng chạyra nhìn thấy người bế Điểm Điểm – Sóc vương, một người không nên xuấthiện ở đây.
Vượt qua hắn, có thể nhìn thấy binh sĩ chỉnh tề phía sau, người hắnmang theo không nhiều, nhưng cũng có hơn trăm người. Lân vương cười nhạt nói:
“Sóc, lâu nay vẫn khỏe chứ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405874/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.