Sóc vương ha ha cườito, nếu như nàng rơi vào trong tay hắn, hắn sẽ dạy dỗ nàng một phen,nhưng bây giờ nàng đang rơi vào trong tay hoàng huynh, không phải nằmtrong tay hắn
______________________________
“Hơ hơ…haha…” Tiếng cười điên cuồng ngang ngược, lúc Vu Hoa nói xong thì vanglên, Thủy Thủy cười chảy nước mắt, cười đến mắt híp cả lại, nàng ta lắclư đi tới, đứng bên cạnh Vu Hoa, cười trào nói:
“Tiểu Tiểu, bịbắt thì là bị bắt, cần gì phải bịa ra câu chuyện êm tai thế này chứ?Từng thấy qua nhận bậy người thân, nhưng chưa từng thấy qua nhận bậyngười thân giống như ngươi; thấy qua kẻ bịa chuyện, nhưng chưa từng thấy ai bịa chuyện giống như ngươi…”
“Thủy Thủy..” Vu tướng tức giậntrách móc một tiếng, dọa cho Vu phu nhân đang trầm tư liền run rẩy,trong ánh mắt của bà ta tìm lại được tiêu cự, bà ta ngẩn ngơ nhìn TiểuTiểu, tựa hồ như muốn tìm gì đó.
“Thủy Thủy, không được vô lý!”
Vu tướng nghiêm khắc trách mắng, ông ta cúi người nhặt ngọc bội dưới đất,hai tay hơi hơi run rẩy, mắt híp lại, nhìn thật kĩ càng, khuôn mặt thoắt xanh thoắt trắng, khiến người ta đoán không ra ông ta đang nghĩ gì…
“Thủy Nhu…” Thanh âm tê tái tim gan bỗng vang lên trong nhà lao, Tiểu Tiểungẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Vu phu nhân đang ứa nước mắt bò về phíanày. Tựa như bỗng dưng hoàn hồn lại, nước mắt bà ta chảy dữ dội, thanhâm của bà ta thê lương như thế, dường như muốn khắc vào trong xương Tiểu Tiểu – dấu vết lưu lại vĩnh viễn, mãi mãi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405843/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.