“Ờm…chuyện cái quần lót kia, nàng lấy… từ đâu vậy…”
_______________________________________
“Ai?”
Trong một tiếng kinh hô, một bóng người màu đen đáp xuống nền đất trước Ngựthư phòng, Hoàng thượng ngồi trước án khẩn trương bật dậy. Sau khi nhìnrõ người đến, hoàng thượng muốn kéo nàng lại, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn,sau khi phất tay cho thị vệ lui, hắn cười trào nói:
“Trẫm còn tưởng nàng đã rời đi rồi cơ đấy, không ngờ nàng còn dám ở lại kinh thành. Nàng không sợ người của trẫm bắt nàng sao?”
“Không sợ…họ cũng chẳng bắt được!” Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, người củahắn một ngày đến xem mấy lần, còn chẳng phải là ngây ngốc rời đi haysao? Tiểu Tiểu tuy không phải rất lanh trí, nhưng vài tên thị vệ cỏn con làm quái gì được nàng chứ.
“Thế cũng phải! Thụy Tiên, đây vốn là gương mặt thật của nàng ư?”
Hoàng thượng đứng dậy, muốn đi đến bên cạnh Tiểu Tiểu, nhưng sau khi nhìnthấy ánh mắt đề phòng của nàng vẫn nhịn không được dừng lại. Nếu nàng đã dám đến hoàng cung, cho thấy nàng có chuyện muốn cầu xin mình, hắn gấpcái gì?
“Ta…chuyện vì ta mà ra, thả cả nhà Vu tướng, tất cả mọi tội do ta gánh vác, không biết ý Hoàng thượng thế nào?”
Muốn nói cho thật hùng hồn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm kia củaHoàng thượng vẫn nhịn không được run rẩy một cái, nàng không biết tìnhcảm của Hoàng thượng đối với nàng, thứ nàng có thể đánh cược chính làsuy đoán của nàng mà thôi. Nếu như, Hoàng thượng nhân cơ hội ngay cảnàng cũng bắt…Tiểu Tiểu nhíu mày, hôm nay, nàng không dám đảm bảo mìnhcó thể bình an thoát ra ngoài.
“Ồ? Thụy Tiên, ắt hẳn phải gọinàng là Tiểu Tiểu rồi, nàng chẳng qua cũng chỉ là kẻ mạo danh thay thếmà thôi, nàng cho rằng dựa vào nàng thì có thể đổi được cả nhà Vu tướngchắc?”
Mày rồng của Hoàng thượng hơi nhướng lên, vốn nên hậnngười con gái này, nhưng khi gặp lại nàng, hắn chỉ có sự vui mừng, vậymà chẳng hận nàng một chút nào! Nhận thức này, khiến trong lòng Hoàngthượng càng thêm buồn bực, nàng còn không có bất kì tình cảm gì vớimình, mà mình đối với nàng… hình như còn …quan trọng hơn cả trong tưởngtượng thì phải?
“Vậy sao? Có lẽ ta đến sai chỗ thật rồi. Ta cứtưởng, mọi chuyện vì ta mà ra, là có thể để ta kết thúc nó, nếu Hoàngthượng đã cho rằng ta không đáng giá, thế Tiểu Tiểu cũng không cần thiết phải đứng ở đây thêm nữa…”
Nói xong, Tiểu Tiểu liền xoay ngườiđi ra ngoài, nàng đang đánh cược, cược tình cảm Hoàng thượng dành chonàng, bao gồm tình yêu, hoặc là hận!
“Đợi đã, lời của ta còn chưa nói hết, nàng gấp gáp bỏ chạy làm gì?” Hoàng thượng bực bội nhìn bóngdáng xoay người bỏ đi kia, nàng xem hoàng cung là chỗ nào vậy, nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao? Lần trước bất cẩn, lần này hắn đãchuẩn bị vẹn toàn rồi…
“Nói đi!”
Quay đầu lại, Tiểu Tiểunhìn khuôn mặt vẫn tuấn dật như cũ kia, Hoàng thượng và hắn giống nhaubiết bao, nhưng xưa giờ hắn sẽ không dùng giọng điệu như vậy nói chuyệnvới mình.
“Nàng…nàng dự định rời từ đi khi nào?”
Hoàngthượng có chút bất an nhìn Tiểu Tiểu, hắn rất muốn biết đáp án của câuhỏi này, nhưng hắn cũng rất sợ biết được đáp án, sợ ngay cả chuyện hômđó cũng là nàng qua loa cho có lệ thôi.
“Lúc thích khách đến tập kích!”
Chẳng có gì hay ho để che giấu cả, Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng, lời thậtnói thật vậy, lúc nãy bước đi, chút ánh sáng bên ngoài cửa kia là chuẩnbị cho nàng nhỉ? Nàng dám khẳng định, chỉ cần nàng bước ra khỏi cănphòng này, Hoàng thượng sẽ không chút do dự mà bắt lấy nàng.
“Thích khách? Nàng muốn nói sát thủ đêm hôm đó?”
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, chẳng lẽ ngắn ngủn mấy ngày, ngườinuôi dưỡng trong thâm cung như nàng liền tìm được sát thủ kia, lập mưugì đó với bọn họ sao?
Tiểu Tiểu gật đầu: “Phải, chính là tên sátthủ kia, lúc hắn đến giết ta, ta cũng có thể lấy mận đổi đào, như vậyTiên phi chính là cái chết bình thường, mà cả nhà Vu tướng cũng không có tội gì…”
Đây là tính toán trước nay của nàng, nàng không phải là người quá mức tuyệt tình, vốn không muốn để bọn họ chết. Có lẽ, bọn họđối với nàng không có tình huyết mạch, nhưng nàng đối với bọn họ…
Hình như vẫn luôn đối xử khoan hồng. Lúc trước, nàng luôn nói với bản thân,đợi sau này ra ngoài sẽ báo thù bọn họ, mãi đến khi không nhịn nổi nữa,nàng mới xúc động mà đi phục thù bọn họ…bây giờ nghĩ lại, chắc là dodòng máu chảy trong thân thể quấy phá đây mà.
“Tối hôm đó thìsao? Là nàng tạm thời phải đi hay là sớm đã lên kế hoạch hết rồi? Nàngnên biết, ta vẫn luôn giúp nàng tìm một lối thoát không muốn khiến nàngkhó xử…”
Bàn tay trong ống tay áo siết chặt, nàng trước giờ chưatừng nghĩ sẽ ở bên cạnh hắn chứ gì! Nhận thức này khiến cho Hoàng thượng rất phẫn nộ, giận dữ muốn bắt Tiểu Tiểu lại, hỏi thử xem trái tim nànglàm bằng gì.
“Xem như là tạm thời! Thái độ hôm đó của Hoàngthượng, làm Tiểu Tiểu cảm thấy rất sợ, ta không yêu ngài, ngài cũngbiết, người ta yêu là Lân vương. Nhưng hôm đó ngài lại đối đãi với tanhư vậy, mà một màn đó đúng lúc để Lân vương nhìn thấy được. Nhìn thấytrong mắt chàng từ phẫn nộ đến tuyệt vọng đến lạnh nhạt, trái tim tacũng nguội lạnh, sau đó lại nghe thấy chàng muốn cưới công chúa, TiểuTiểu cảm thấy ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cho nên mới…vốn địnhsau khi buổi tiệc kết thúc sẽ đi, sau đó nhịn không nổi nữa, mới rời đitrên yến tiệc…”
Hôm đó, là nàng không đúng, chắc là Hoàng thượng rất hận nàng, làm cho Hoàng thượng mất mặt trước bao nhiêu người như vậy.
“Ờm…chuyện cái quần lót kia, nàng lấy… từ đâu vậy…”
Đây cũng là điều hắn canh cánh trong lòng, quần lót áo lót của hắn, đều cócông công chuyên môn bảo quản, hắn lại không có ở chỗ Tiểu Tiểu cởi đồđi ngủ, sao Tiểu Tiểu lại có chiếc quần lót của hắn chứ?
“khìkhì…” Nhớ đến cái đó, Tiểu Tiểu nhịn không được bật cười, Hoàng thượnglạnh lùng lườm nàng một cái, nàng vội ngừng cười, nói:
“Ta cũngkhông biết, đấy là Hắc Tử và Như Nhi mang theo lúc tới. Loại màu sắc này thường là của ngài, vốn định lén lún đem trả lại cho ngài, kết quả cònchưa kịp đem trả bản thân đã tức đến muốn chạy luôn rồi, lúc sắp đi liền đem trả lại cho ngài vậy, ai biết ngài lại chẳng đón được…là ta sai, độ chính xác hơi kém một chút, hơi kém một chút…”
Thấy mặt của aiđó lại bắt đầu đen, Tiểu Tiểu vội vàng nhận lỗi, bây giờ nàng đang ở địa bàn của hắn, mọi chuyện đều phải cân nhắc từng li, cẩn thận từng tí mới tốt!
“Hừ, độ chính xác của nàng kém ư? Độ chính xác của nàng tốt lắm đấy…Tiểu Tiểu, thật không ngờ nàng lại lợi hại như vậy, thật là làm khó cho nàng rồi, ở yên trong cung lâu như vậy…Điểm Điểm thì sao,chuyện Điểm Điểm lại là sao nữa? Thằng bé có quan hệ gì với hoàng thất?”
Không lơi lỏng như lúc trước nữa, cặp mắt của Hoàng thượng đột nhiên trở nênnghiêm khắc, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Tiểu Tiểu, phỏng chừng làliên quan đến chuyện về Điểm Điểm đây mà.
“Vấn đề này ta có thể từ chối trả lời không? Điểm Điểm chỉ là một cô nhi tanhận nuôi, chẳng qua chỉ là đứa trẻ nhặt ở bên đường mà thôi, về phần có quan hệ gì với hoàng thất, thì ta chẳng biết…”
Bây giờ vẫn chưa thể vạch trần nàng, so với nàng, bọn người Vu tướng dễkhống chế hơn nhiều, dù sao thì quyền lực của Vu tướng không lâu trướcđã nhân cơ hội nhổ sạch hết rồi…
“Đổi không? Thời gian không còn sớm nữa, nếu như Hoàng thượng không đổi, thì Tiểu Tiểu đi trước đây…”
Lời nên nói đã nói hết rồi, Tiểu Tiểu nhìn thử sắc trời bên ngoài, cảm thấy lời nói không nhiều, ngược lại thời gian hai người đứng yên tĩnh nhiềuhơn chút. Nhưng trời cũng sắp sáng, cách buổi trưa ngày mai ngày càngngắn.
“Câu cuối cùng hỏi nàng, nàng đã chuẩn bị từ bỏ cả nhà Vutướng rồi, hơn nữa bọn họ còn làm hại nàng như vậy, tại sao lại trở vềcứu bọn họ?”
Nhìn từ thái độ mà nàng đối đãi với các phi tử, Thìthấy Tiểu Tiểu không phải loại người mềm lòng. Nếu đã quyết định hại bọn người Vu tướng, theo lý mà nói nàng không cần thiết phải quay lại cứungười mới phải.
“Coi như là vận mệnh trêu ngươi vậy, cả nhà Vu tướng, Tiểu Tiểu không cứu không được!”
Trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, không biết lúc bọn người Vu tướng biếtđược tin tức này, thì sẽ có biểu tình gì nhỉ? Tiểu Tiểu không muốn nghĩ, cũng chẳng muốn quản, dù sao sự sống chết của họ, qua lần này thì sẽkhông còn bất kì sự kiên quan gì với nàng nữa…
“Hỷ công công, đưa nương nương đến thiên lao đi, sau khi trời sáng, thả cả nhà Vu tướngra! Đúng rồi, trước tiên giúp nương nương thay áo!”
Không muốnnhìn vẻ đau lòng của nàng, không muốn quan tâm đến biểu tình tổn thươngcủa nàng, không hiểu sao, Hoàng thượng liền đồng ý với yêu cầu của TiểuTiểu, mà Tiểu Tiểu quay đầu cười cảm kích: xin lỗi, mãi đến lúc này, tavẫn…
***
Lúc sắp đến ngày mai, cũng là lúc u tối nhấttrước bình minh, cung đăng lớn màu đỏ chiếu rọi con đường trước mặt, thị vệ rầm rầm rộ rộ hộ tống Tiểu Tiểu đi về phía thiên lao. Sắp gặp họrồi, với họ, không phải lần đầu gặp nhau, nhưng tâm tình gặp mặt lầnnày, so với lần trước, lại có sự chênh lệch rất nhiều.
Trongthiên lao tối tăm, một tiếng mở cửa thanh thúy, làm ngục tốt đang ngủgục vội ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Hỷ công công thì sợ đến độ run cầmcập cúi đầu, ánh mắt Hỷ công công sắc bén mà liếc nhìn họ một cái, cungkính nói với Tiểu Tiểu:
“Nương nương, mời bên này!”
TiểuTiểu cười khổ một tiếng, sắp bị nhốt trong thiên lao rồi, nhưng thái độcủa Hỷ công công lại khiến nàng dở khóc dở cười: nàng là tội nhân, không phải đến thăm tù.
Cả nhà Vu tướng, vốn đã mơ màng, tuy ngày maibị chém đầu rồi, nhưng ngủ thì vẫn phải ngủ. Kết quả đã biết, bọn họcũng đau lòng tới mấy ngày, nhưng sau khi khóc, ngày tháng vẫn trôi qua, ngủ thì vẫn phải ngủ.
“Cô…cô tới làm gì? Không phải bị bắt lại đấy chứ?”
Thủy Thủy nhìn thấy Tiểu Tiểu, cái bộ óc vốn không hoàn toàn tỉnh táo kia lập tức bừng tỉnh, nàng ta cười trào hỏi.
“Như mong muốn của cô, phải!”
Ở cách vách Vu tướng, ngục tốt mở cửa lao, Hỷ công công cung kính nói:
“Nương nương, trước ấm ức cho người rồi!”
Thái độ của Hoàng thượng đối với nàng, Hỷ công công vẫn luôn biết. Mà thủđoạn của Tiểu Tiểu, ông cũng tận mắt nhìn thấy: cách làm người của TiểuTiểu, so với chủ tử khác trong cung, lại quang minh lỗi lạc hơn nhiều,ông tin Hoàng thượng đối đãi với Tiểu Tiểu như vậy cũng chỉ là tạm thờithôi, rất nhanh, Hoàng thượng sẽ thả Tiểu Tiểu ra ngoài.
“Hỷ công công khách sáo rồi, bây giờ ta là lao phạm, vả lại ta xưa giờ chẳngphải là nương nương, nương nương thật sự là nàng ta…”
Chỉ vàoThủy Tiên đang cuộn tròn trong lòng một người đàn ông xa lạ, Tiểu Tiểunhẹ nhàng nói. Thực ra, lúc mới nhìn thấy Thủy Tiên, nàng còn ngẩn ramột lúc. Không biết Hoàng thượng tìm thấy họ khi nào, cũng không biếtHoàng thượng hoài nghi thân phận của nàng từ lúc nào.
“Tiểu Tiểu, sao nàng cũng bị…bắt vào đây?”
Vu Hoa nhìn thấy Tiểu Tiểu, khẩn trương đi tới, nắm lấy thanh chắn bằnggỗ, nhìn Tiểu Tiểu đang ngồi ủ rũ trên một đống cỏ khô. Tiểu Tiểu nhìnvề phía cửa lao đã đóng lại, rồi lại nhìn ngục tốt sớm đã lui ra, nàngcười réo rắt nói:
“Ta muốn cứu các ngươi, cho nên vào đây. VuHoa, cám ơn huynh quan tâm ta. Các người không sao rồi, Hoàng thượng đãcó lệnh, trời sáng thì có thể rời đi…”
Lệ vương trong mắt, nếu như hỏi Vu gia người nàng quyến luyến nhất là ai, đó chắc chắn là Vu Hoa rồi.
Cúi đầu nhìn y phục trên người vẫn trắng như tuyết kia, sớm đã không phảicủa nàng nữa. Đã nói muốn tin tưởng nàng, nhưng lúc sắp tới, vẫn có mama đứng bên giám sát đem y phục của nàng thay hết toàn bộ, thậm chí cảđồ lót cũng thay hết…
Tiểu Tiểu biết Hoàng thượng đang lo lắngđiều gì, nhưng không cần thiết. Nếu nàng đã đến, mà Hoàng thượng lạibiết nàng biết dùng độc thì sao nàng có thể mang độc theo trên ngườiđược chứ? Bây giờ, trên người nàng trống không, thật sự trừ y phục ra,cái gì cũng không có.
“Hoàng thượng muốn thả chúng ta? Không thể nào, Tiểu Tiểu, tại sao? Nàng đã đồng ý điều gì với Hoàng thượng?”
Phẫn nộ nắm lấy thanh chắn gỗ, Vu Hoa hai mắt sưng đỏ gào lên, mà Thủy Thủy sau khi nghe xong, cười vui vẻ nói:
“Chắc chắn là vì đứa con của ta rồi, đây là cốt nhục của Lân vương cơ mà, Hoàng thượng vì đứa bé mới thả chúng ta…”
Thủy Tiên ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn Tiểu Tiểu, trong con mắt mềm mại mang theo một tia kì vọng. Mà người đàn ông phía sau nàng ta, cũng khó màche đậy sự vui mừng khôn xiết trong ánh mắt, Vu tướng và Vu phu nhâncũng nhìn về phía này, mang theo vẻ mặt khó mà tin nổi.
Đúng thế, vốn tưởng là sắp chết rồi, đột nhiên nghe thấy không cần phải chết nữa, ai mà không vui cho được? Tiểu Tiểu cười tự trào, đây chính là ngườinhà của nàng, ắt hẳn là người thân nhất của nàng…nhìn bọn họ, nàng cũngnên chết tâm thôi.
“Tiểu Tiểu, thế nàng thì sao? Dựa vào năng lực của nàng, ta không tin Hoàng thượng có thể bắt được nàng!”
Muốn túm lấy nàng, nhưng Tiểu Tiểu ngồi rất xa; muốn lay tỉnh nàng, nếu đãchạy rồi, tại sao còn quay lại gánh lấy oan ức này…nhưng y lại nói không nên lời.
“Rất buồn cười, đúng không? Ta không biết Thủy Tiên đãbị bắt, từ trước đến giờ ta cũng chưa từng nghĩ muốn ép các người vàochỗ chết. Khi ta biết các người thuê sát thủ muốn giết ta, vào cái ngàymà Thủy Thủy hạ độc ta…ta cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến các người phảichết. Ta sắp đi, lúc quyết định muốn rời khỏi, ta thậm chí còn nghĩ lúcrời đi thì tìm một phạm nhân dịch dung, để Thủy Tiên biến mất vĩnh viễntrên cõi đời này, cho Thủy Tiên một sự tự do…ta dự định như vậy đấy,nhưng ta sẽ không vô duyên vô cớ chịu nỗi khổ lớn như vậy, ta lén chạyđến Vu phủ, chỉ muốn hạ chút độc, để các người chịu khổ mà thôi. Nhưnghuynh biết ta đã nghe thấy gì không? Ta nghe được nỗi hận của Thủy Thủydành cho ta, tính kế với ta, muốn khống chế thần trí của ta, muốn để tatổn thương Lân vương…Thủy Thủy, trước kia cô đơn thuần biết bao, khôngngờ cô lại hận ta đến vậy. Ta không biết bản thân đã làm sai chuyện gì,nhưng các người không cảm thấy đối xử với ta như vậy là quá mức bất công ư? Cho nên ta mới đổi ý, bỏ mặc các người không lo, để các người tựsinh tự diệt…”
Nước mắt thuận theo gò má chảy xuống, Tiểu Tiểunhìn về phía Vu tướng, rồi lại nhìn Vu phu nhân, bọn họ hẳn là cha mẹcủa nàng, nhưng…
“Ta từ nhỏ không cha không mẹ, khi còn quấntrong tã lót, đã được sư phụ nhặt về. Lúc ông nhặt được ta, ông nói chỉcòn sót lại một hơi thở mà thôi, y thuật của sư phụ giỏi kinh người,nhưng để cứu ta lại hao phí mất nửa tháng…sư phụ nói đã mấy lần hết hơithở rồi, nhưng ông không bỏ cuộc, cuối cùng mới nhặt lại được cái mạngnhỏ của ta. Ta thường nghĩ, một đứa bé quấn tã lót, nó có lỗi gì chứ?Bất kể nhà nó có tiền hay không, con bị bệnh, bao giờ cũng tận tâm tậnlực chạy chữa mới phải, nếu thật sự chữa không được nữa, con chết rồi,có phải cũng nên đào cái hố mà chôn con hay không? Nhưng cha mẹ ta thìkhông, bọn họ đem ta vứt ở bên vệ đường, khi đó nếu không phải ta rênlên một tiếng, sư phụ cũng sẽ không phát hiện ra ta…
Sư phụ nói,quần áo trên người ta rất bình thường, ắt hẳn là con gái trong nhà bìnhdân, ông ở phụ cận tìm rất lâu cũng không tìm được cha mẹ ta, thế là, ta vẫn luôn tưởng rằng ta là cô nhi…mãi đến khi…”
Chà lau nước mắt trên mặt, Tiểu Tiểu nghẹn ngào nói:
“Mãi đến khi ta biết được ngày mai các người bị chém đầu, tất nhiên Hoàngthượng cũng biết sau khi các người bị chém đầu ta sẽ rời khỏi kinhthành, khi đó phòng bị trong kinh thành cũng trở nên nghiêm ngặt, muốnrời đi thì sẽ hơi khó. Cho nên ta muốn rời đi trước thời hạn, chính ngay lúc hôm qua định xuất thành, nhìn thấy sư phụ gấp gáp từ ngoài thànhtrở về, ông nói với ta ban nãy ông hỏi thăm được tin tức của cha mẹ ta,cũng nói cho biết tên của ta – Thủy Nhu, tên của ta là Thủy Nhu, cha tachính là đương kim thừa tướng – Vu Y Bác, người nhà của ta ngày mai sẽbị chém đầu toàn bộ…
Ta có quyền chọn lựa, ta có thể làm nhưkhông biết mọi chuyện cùng với Lân vương và Điểm Điểm cao chạy xa bay,nhưng ta làm không được, ta thật sự làm không được…có lẽ, là trái tim ta chưa đủ cứng, vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Hai mươi năm trước, các người từngcho ta một mạng, tuy rằng khi đó các người ruồng bỏ ta, nhưng các ngườivẫn có ơn sinh thành với ta, ta vẫn sẽ cứu các người. Hôm nay, ta dùngcái mạng này của ta để cứu các người, sau này Tiểu Tiểu ta bất luận sống hay chết, đều không chút liên quan gì tới các người! Ta là Tiểu Tiểu,Thủy Nhu sớm đã chết rồi…”
Ngọc bội nắm chặt trong tay bị tànnhẫn vứt xuống, đấy là không lâu trước sư phụ đưa cho, là miếng ngọc bội mà năm đó đeo trên người nàng. Vành mắt Tiểu Tiểu đỏ lên, nước mắt vẫnchảy ào ào, nhưng đầu nàng cúi rất thấp, không muốn để bọn họ nhìn thấysự yếu đuối lúc này của nàng. Thật ra, nàng chỉ là một đứa trẻ, một đứatrẻ lớn không nổi mà thôi.
Trong lao tĩnh lặng, ai cũng không nói chuyện, ngay đến Thủy Thủy trước nay nhìn thấy Tiểu Tiểu thì toàn thânnhư mọc gai giờ cũng yên lặng, kết quả như vậy, ai cũng không ngờ tớichứ gì? Vu phu nhân ngây ngốc ngồi đó, hai mắt thẫn thờ nhìn về phíaTiểu Tiểu, lại không giống như nhìn Tiểu Tiểu, tựa như đang chìm đắmtrong chuyện cũ gì đó. Mà trong mắt Vu tướng cũng xẹt qua một tia đauthương, ông nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn đang cuộn thành vòng tròncách đây không xa kia, cô gái mà lâu nay ông vẫn luôn muốn trừ khử…
“Tiểu Tiểu, nàng nói không phải là thật…nàng đang lừa ta đúng không! Làm saocó thể…nàng làm sao có thể…sao có thể…” bàn tay nắm lấy thanh chắn từ từ buông thõng, người cũng từ từ trượt xuống đất…y yêu nàng cơ mà! Từ lầnđầu tiên gặp mặt đã yêu nàng rồi, y từng hận sự mềm yếu của bản thân,từng hận bản thân nhát gan, từng nghĩ dù nàng đã là người của Hoàngthượng rồi, y vẫn sẽ đối xử tốt với nàng…nhưng mà, y chưa bao giờ nghĩtới, nàng lại là muội muội của y, lại là muội muội ruột của y!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]