Cưng chiều ôm lấynàng, ngửi mùi hương cơ thể khiến hắn say mê kia, hóa ra, chỉ có lúc ômnàng vào lòng, trong lòng hắn mới thỏa mãn, mới ngọt ngào.
__________________________
“Tại sao? Sư phụ à, ban nãy người cũng đã nghe bọn họ hãm hại con ra sao rồi đấy, vả lại đâu phải chỉ một lần. Không phải người đã từng dạy con,người không phạm ta ta không phạm người, người nếu chọc ta ta quyếtkhông tha hay sao? Bọn họ đối xử với con như vậy, hơn nữa bọn họ vốn cólỗi, con cảm thấy bọn họ như vậy là đúng tội.”
Tiểu Tiểu ấm ứcnhìn sư phụ, hơi lấy làm lạ, sư phụ vốn cũng chẳng phải là người hàophóng thế này, sao bỗng dưng lại trở nên rộng rãi như vậy chứ? Có vấnđề, tuyệt đối là có vấn đề! Nhưng hình như sư phụ vốn chẳng hề quen biết bọn người Vu tướng mà? Thế tại sao sư phụ lại bảo vệ bọn họ chứ?
“Tiểu Tiểu, xin lỗi, nguyên nhân ấy à, sư phụ vẫn chưa muốn nói cho con,nhưng con chỉ cần biết, không thể để bọn họ chết là được. Con phải biếtrằng, sư phụ sẽ không lừa con cũng sẽ không hại con đâu.”
Ông lão thở dài một tiếng, sự thật như thế, đối với Tiểu Tiểu mà nói thì quámức tàn nhẫn, bị người thân của mình hãm hại như vậy, bất luận là vôtình hay cố ý, ai cũng khó mà chấp nhận được.
“Sư phụ, con không muốn…”
Tiểu Tiểu cố chấp hét lên một tiếng, bọn họ là khâm phạm, hơn nữa cũng đâuchỉ một người, cứu bọn họ, nói dễ nghe nhỉ! Vả lại, với những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405837/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.