“Tiểu Tiểu, phải cứu Vu gia, nhất định phải cứu bọn họ!”
__________________________________
Lúc hắn ngẩng đầu, công chúa cười mị hoặc, chuẩn xác bắt lấy ánh mắt của hắn.
“Công chúa…” Một tia bất an lướt qua, trong mắt hắn lộ ra một chút đấu tranh: công chúa, hình như là đang dụ dỗ mình.
“Ngươi nói xem, ta đẹp không?”
Tay không quy củ mà vươn ra, mò vào trong y phục của hắn, vuốt ve da thịt rắn chắc kia.
“Công chúa…” Hắn co rúm lại một cái, công chúa đây là muốn…
“Nói đi, ta xinh đẹp không?” Mị nhãn như tơ, hai mắt công chúa đã dán lấyhắn, tử sĩ thì sao chứ, cho dù là hòa thượng vào tay nàng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời đấy sao?
Khuôn mặt ửng hồng, mị nhãn linhđộng, hai mắt kiều mị, như thể dẫn theo ý thức của mình vậy, thấy trongmắt hắn có do dự, giãy giụa, bất an đến từ bỏ, cuối cùng bàn tay hắn run rẩy vươn ra, giơ lên không trung rồi do dự một lát, vẫn rơi lên ngườicông chúa, mang theo chút dã man bắt đầu nắn vuốt.
“Hỗn xược!”
Thấy mục đích của mình đã đạt được, công chúa bỗng trầm mặt, tức giận hét lên một tiếng.
“Hơ…” Hắn ngây ra một lúc, khó hiểu nhìn công chúa trong lòng, rồi lại nhìnhai tay mình, đang nắn chỗ không nên nắn, sắc mặt hắn khẽ đỏ, vội vàngquỳ xuống:
“Thuộc hạ đáng chết, mong công chúa tha mạng!”
Ban nãy, hắn làm sao vậy? Sao lại đem công chúa ôm vào lòng, còn đang vuốtve, lấy lòng công chúa nữa chứ? Sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405835/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.