“Ai là nương tử của chàng? Nương tử của chàng là mấy ả…”
______________________________________
“Ta có cho cô bạc cô cũng không cần? Cô thì sao, rõ là một người đàn bàchanh chua, cho dù có cho ta vàng ta cũng chẳng thèm liếc nhìn cô lấymột cái. Cô tưởng rằng sẽ có tên đàn ông không có mắt nào cần cô chắc!”
Sóc vương giận dỗi nói, những lời Tiểu Tiểu nói ban nãy quá là làm tổn hạiđến tự tôn của hắn, nghĩ sao thì Sóc vương hắn đây cũng là một chàng đẹp trai có tiền có quyền, bị cái cô nàng này nói như thể là chẳng có giáthị trường gì hết vậy, điều này…quả là khiêu chiến với lòng tự tôn mỹnam của hắn mà? Hắn cực kì tức tối, quên béng mất cô gái này sớm đã là“Danh hoa có chủ”, với lại người chủ này đang đứng cạnh hắn nữa, đợi đến lúc hắn nghĩ tới, hai cặp ánh mắt giết người đã bắn về phía hắn. Bất an mà nhìn sắc mặt đen thui của Hoàng thượng, Sóc vương hì hì cười khanmột tiếng:
“Hoàng huynh, đệ biết huynh cưới nàng ta không phảixuất phát từ ý muốn của huynh, người ban nãy đệ nói đương nhiên khôngphải hoàng huynh rồi.”
Nhưng những lời ban nãy hắn nói, hoànghuynh tức giận thì cũng thôi đi, tại sao Lân vương cũng tức tối thế nhỉ? Lấy làm khó hiểu mà nhìn Lân vương, Sóc vương nói:
“Lân, huynh giận gì chứ? Nàng ta cũng đâu phải nữ nhân của huynh?”
Không phải mới lạ ấy? Mặt Lân vương hơi nhăn nhó, tay cũng siết chặt lại, đènén sự tức giận trong lòng, vừa định mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405817/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.