“…Xem ra, cho dù không vì chuyện của cô, ta cũng sẽ xử đẹp Liên phi.”
________________________________
Liên phi cầm một chiếc khăn thơm lên, làm bộ lau lau khóe mắt, thật ra,trong mắt ả làm quái gì có giọt nước mắt nào đâu chứ. Tiểu Tiểu chánghét liếc ả một cái, rồi nhìn Hoa Nguyên, nhưng Hoa Nguyên lại cúi đầu,không nhìn rõ thần sắc trên mặt nàng ta.
“Nương nương nặng lờirồi, có thể cứu được nương nương và hoàng tử, là vinh hạnh của nô tỷ,nếu nương nương nói lời cảm tạ, há chẳng phải là muốn ép chết nô tỳ haysao?”
Giọng nói khẽ khàng, bình bình đạm đạm cất lên trong phòng, cứ như không phải đang nói chuyện của bản thân nàng vậy. Hoa Nguyên cóchút bội phục sự lãnh tĩnh của bản thân nàng, khi đó, nếu như không phải Liên phi, sao nàng có thể thuận lợi bị biếm vào lãnh cung như vậy chứ?Dùng lời của Liên phi mà nói, có thể giúp ả giữ lại hoàng tử, mình cũngđược xem như là đại công thần, chẳng lẽ hoàng cung chính là dùng cáchnày để báo đáp công thần hay sao? Hoa Nguyên cười lạnh, nhưng Liên phivà Tiểu Tiểu đều không nhìn thấy.
“Hoa Nguyên không trách tội tỷtỷ thì tốt…” Thở phào một hơi, bộ dạng ả ta như trút được gánh nặng, cứnhư thể hơn một năm nay, Liên phi không ngừng tự trách ấy?
“Liênphi nương nương, ta lại cảm thấy tỷ muội của cô đúng thật là nhiều nha,bổn cung là nương nương, cô gọi bổn cung muội muội, Nê Nhi là cung nữ,chỉ là một nô tài, cô cũng gọi nàng ta muội muội… thật ra, bổn cung lạikhá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405745/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.