Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến thân thểcủa Tiểu Tiểu có thể đã bị người trong bóng tối nhìn sạch trơn, tronglòng hắn khó chịu cứ như ăn phải sâu lông vậy.

___________________________

“Tránh ra chút!” Một tiếng nói gấp gáp truyền tới, Lân vương nhanh nhẹn kéolấy quản gia ở đằng sau ra, hai người cùng tránh sang bên, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa chạy nhanh như sao xẹt, Lân vương tức giận, đangmuốn lên trước trách hỏi, không ngờ, người đánh xe lại là….

Vu Hoa!

Sao lại là y? Y gấp gáp như vậy là muốn đi đâu? Đè xuống sự tức giận tronglòng, Lân vương khó hiểu nhìn chiếc xe ngựa ở đằng xa kia, một người lại chạy nhanh đến chỗ hắn, kéo lấy hắn:

“Lân vương, mau theo ta về tướng phủ!”

“Tướng phủ? Bổn vương đi để làm gì?” Hất cái tay bị kéo ra, Lân vương sắc mặt bực bội hỏi.

“Vương gia, cầu xin người hãy qua đó trước đã được không? Là Thủy Thủy, Thủy Thủy xảy ra chuyện rồi…”

Vì lo lắng, trong mắt Vu Hoa mang theo tia hoảng loạn, Lân vương nhíu mày nhìn y, khó hiểu hỏi:

“Thủy Thủy xảy ra chuyện, bổn vương lại chẳng phải là gì của nàng ta, đến đócó ích gì? Còn nữa, Vu Hoa, ban nãy ngươi đánh xe nhanh như vậy, nếu làm bị thương người…”

“Vương gia, trước đừng nói mấy điều này, được không? Mau theo ta về, cứu Thủy Thủy xong rồi hẵng nói được không vậy?”

Vu Hoa khẩn cầu nhìn Lân vương, sắc mặt Lân vương bực bội nhìn y, cườilạnh nói: “Ta và Thủy Thủy không có bất cứ quan hệ gì, ta đi cũng vôdụng. Xin thứ lỗi!”

“Vương gia, sao người có thể nói những lờinhư vậy chứ? Thủy Thủy có nói sao đi nữa thì cũng là đại gia khuê tú,muội ấy thích người, yêu người. Hơn nữa, trong bụng của muội ấy, mangthai đứa con của người, sao người có thể…” Thất vọng nhìn Lân vương, Lân vương lạnh giọng nói:

“Không phải bổn vương đã nói rồi sao? Bổnvương chưa hề động tới nàng ta, đứa con trong bụng của nàng ta, ta cũngkhông biết là của ai. Vu Hoa, xem trọng phần giao tình tốt đẹp trước đây của chúng ta, ta mới khách khí với ngươi như vậy, bằng không…ngươi điđi!”

“Vương gia, Thủy Thủy là muội muội của ta, Vu Hoa cầu xin người hãy cứu muội ấy đi!”

Lân vương không ngờ, Vu Hoa lại đột nhiên quỳ xuống, giờ đây người trên phố rất đông, thấy Vu Hoa quỳ xuống, rất nhiều người tò mò kéo tới, Lânvương bực bội nhìn y, y làm vậy chẳng phải muốn ép mình hay sao? “VuHoa, đứng dậy!”

Lân vương rất tức giận! Đều nói dưới gối nam nhicó hoàng kim, sao y có thể tùy tùy tiện tiện mà quỳ trước người khác vậy chứ? Nếu là bình thường, quỳ trước mình là hành lễ, bộ dạng bây giờ,coi là cái gì đây?

“Vương gia, cầu xin người, qua đó nhìn muội ấy một cái đi!”

Vu Hoa đau lòng cúi đầu, người xung quanh đã xúm xít tới đây, xì xào nghịluận chuyện trước mắt. Xem ra, mục đích của Vu Hoa coi như đã đạt đượcrồi, Lân vương là vương gia tôn quý, đương nhiên không thể ở đây gâytiếng xấu được.

“Đi!” Giọng lạnh băng, không có tia độ ấm nào,Lân vương toàn thân trên dưới rõ ràng đều tản ra nộ khí. Có thể tưởngtượng được, một lát đến tướng phủ sẽ nổi bão ra sao nữa, nhưng mà, VuHoa bây giờ cái gì cũng không thèm để ý nữa, có lẽ chỉ có Vương gia tới, mới có thể đổi về một chút xíu ý chí muốn sống của Thủy Thủy.

Vì chuyện của Thủy Thủy, cả tướng phủ đều trở nên u ám, ngay đến ngườitrước giờ luôn lạc quan hăng hái như Vu thừa tướng, giờ đây cũng chánchường ngồi trên ghế ở ngoài sảnh, cùng phu nhân hai mắt nhìn nhau màthở dài. Quản gia cùng Vu Hoa ra ngoài đi mời đại phu, cuối cùng kéo đại phu đi nhanh tới đây, hai người đang ngồi đều khẩn trương đứng dậy,theo đại phu đi vào tẩm thất. Mà mấy nha hoàn ma ma vây ở trước giườngbên trong phòng cũng đều lui sang bên, nhìn đại phu đi đến đầu giường,giúp người trên giường chẩn mạch.

Thời gian trôi qua thật nhanh,ngắn ngủi mười ngày nay, Thủy Thủy sớm đã gầy đến không thành hình người nữa rồi, mặc cho phu thê thừa tướng có hỏi thế nào, nàng ta cũng chẳngmở miệng nói lấy một câu, bình thường ăn cơm còn ít đến đáng thương,cuối cùng bệnh nằm liệt giường, mang theo đứa bé không được thừa nhậnkia, nàng ta không còn một ý chí muốn sống tiếp nữa.

“Sao rồi? Đại phu, bệnh của tiểu nữ…”

Khẩn trương đi theo phia sau đại phu, mặt thừa tướng đầy vẻ sốt ruột. Thậtra, con của ông vốn chẳng nhiều, tổng cộng chỉ có một trai hai gái màthôi. Nay con gái lớn bỏ nhà mà đi, đã lâu vậy rồi, một chút tin tức vẫn không có; con trai lại không định thành thân, tính tình cũng đơn giản,thường làm cho mình tức giận; duy nhất con gái nhỏ cũng xem như là nghelời, hiếu thuận, mà nay lại…

Bất tri bất giác, nó lại tư thông với người ta, thậm chí ngay cả con cũng…

Xảy ra chuyện, ông lại là người cuối cùng được biết. Con gái không nói gìhết, mà Vu Hoa nói đứa bé là con của Lân vương, nhưng tình hình cụ thểthì ông cũng không biết, chỉ biết chuyện này hình như có liên quan đếncái cô Tiểu Tiểu kia…

“Thừa tướng, bệnh mà lệnh tiểu thư mắc phải là tâm bệnh, lão phu kê một phương thuốc, chỉ cần tiểu thư uống thuốcthì…” Đại phu thở dài.

“Nhưng mà đại phu, bây giờ nó không ăn gì được hết, ngay đến nước cũng không chịu uống…” Thừa tướng phu nhân khóc lóc nói.

“Thế…lão phu cũng lực bất tòng tâm….”

Xoay người, đeo hòm thuốc lên, đại phu chuẩn bị rời đi.

“Đại phu, cầu xin ông, hãy cứu Thủy Thủy đi! Đại phu, nó còn trẻ, nó chỉ mới mười lăm tuổi thôi, xin hãy cứu nó với…”

Bất chấp nam nữ khác biệt, thừa tướng phu nhân kéo lấy đại phu, cản đường đi của đại phu.

“Phu nhân, không phải lão phu không muốn cứu tiểu thư, mấu chốt là tiểu thưăn không vô cái gì hết, nàng ấy không có ý muốn sống tiếp, bà bảo lãophu phải cứu nàng ấy ra sao đây?” Khó xử liếc nhìn người trên giường một cái, đại phu bỏ hòm thuốc xuống, than thở nói:

“Như vậy đi, lãophu kê một phương thuốc, chỉ cần các người có thể khiến tiểu thư uống,thì sức khỏe cô nương ấy sẽ không sao nữa!”

Phu thê thừa tướnghai mắt nhìn nhau, trong lòng u ám. Nếu như Thủy Thủy có thể uống thuốc, thì làm sao có thể dẫn đến tình trạng này chứ?

Tiễn đại phu đi, phu nhân khóc lóc:

“Lão gia, ông mau nghĩ cách đi, cứu lấy Thủy Thủy của chúng ta đi!”

“Phu nhân, bà cũng không phải không biết, Lân vương là hoàng thân quốcthích, là đệ đệ mà Hoàng thượng thương yêu nhất, ta có cách gì đượcchứ?”

Thừa tướng khổ não nói.

“Chi bằng, ông tìm Hoàngthượng ban hôn…hoặc là thiếp đi cầu xin Lân vương?” Lau đi nước mắt trên mặt, thừa tướng phu nhân tiếp tục khóc.

“Bây giờ ta dám nói như thế sao? Hoàng thượng đối với ta, đã sớm không giống lúc trước….”

“Cha, cha xem con dẫn ai đến này?”

Lời của thừa tướng mới được khúc đầu, thì Vu Hoa đã chạy vào, phu thê thừatướng kinh ngạc nhìn y. Không ngờ, người mà y dẫn đến lại chính là Lânvương mà ban nãy họ nghị luận.

“Lân vương gia, người đến rồi…” Thừa tướng mừng rỡ hỏi han.

“Lân vương gia, cứu lấy Thủy Thủy với, bây giờ nó không muốn sống nữa…” Thừa tướng phu nhân tiếp tục khóc, Lân vương trên phố đè nén cơn giận, giờlại nghe lời nói của hai người họ, không nhịn tiếp được nữa, hắn tứcgiận nói:

“Có muốn sống hay không là chuyện của nàng ta, bổn vương can thiệp được chắc?”

“Vương gia…nhưng mà, Thủy Thủy nó…Thủy Thủy nó yêu người…” Nói y như Vu Hoa,giờ đây phu nhân nói càng thêm khiến người ta đau lòng, nước mắt trênmặt, càng giống như dây trân châu bị đứt rơi xuống, cứ như người chịu ủy khuất là bà ta vậy.

“Nực cười, Nếu như cô nương nào thích ta màta cũng phải đi quản, thế Lân vương phủ của ta chẳng phải sẽ chật kínluôn sao? Bổn vương chỉ là vương gia bình thường, không nuôi được nhiềungười rảnh rỗi như vậy!” Lân vương cười lạnh nói, đúng là người một nhà, ngay cả lời nói ra cũng y chang nhau, không biết xấu hổ.

“Vươnggia, nhưng Thủy Thủy không giống vậy, Thủy Thủy nó mang thai con củangười, nói sao thì đấy cũng là cốt nhục của người…còn tiếp tục vậy nữa,Thủy Thủy và đứa bé đều sẽ mất mạng, đây…” Thừa tướng phu nhân tiếp tụcdùng nước mắt công kích, Lân vương không kiên nhẫn nói:

“Bổnvương nói lại lần cuối, bổn vương chừa hề động tới Thủy Thủy, các ngươiít đem cái mũ không có đó chụp lên đầu bổn vương đi! Ta cùng Thủy Thủykhông có bất kì quan hệ gì hết, nếu ai nói bậy bạ, một mực đem dã chủngkhông biết đâu ra đó gán lên đầu bổn vương, thì bổn vương sẽ không khách khí nữa đâu.”

“Vương gia, Thủy Thủy là con gái của lão phu, lãophu đương nhiên rất hiểu nó, loại chuyện này, sao nó có thể lấy ra làmtrò đùa được? Vương gia đường đường là nam nhi tám thước, làm sao có thể dám làm mà không dám nhận vậy chứ?”

Không nghe nổi người khác nói lời ô miệt con gái của ông, thừa tướng đứng dậy, nói lời chính nghĩa.

“Ai có thể làm chứng? Vu thừa tướng, chuyện đã làm, bổn vương sẽ không thểkhông thừa nhận, chuyện chưa từng làm, các ngươi cũng đừng hòng mang sựtình gán lên đầu bổn vương. Bổn vương tốt bụng nói cho các ngươi mộttiếng, người hôm đó ở cùng bổn vương là Tiểu Tiểu, không phải Thủy Thủy. Nếu không tin, các ngươi có thể tìm nàng hỏi thử!”

Cười lạnh một tiếng, Lân vương đi đến đầu giường, nhìn cái người tiều tụy đến khôngthành hình người kia, trong lòng hắn cũng cả kinh không nhỏ, nhưng mà,nếu đã quyết định đợi Tiểu Tiểu rồi, nhìn quan hệ của nàng ta với TiểuTiểu không tệ, hắn quyết định tốt bụng nói với nàng ta một tiếng, đểnàng ta từ bỏ ý định đi, đừng tiếp tục chấp mê nữa.

“Vu cô nương, bổn vương nói lại lần cuối với cô. Tất cả ngày hôm đó đều là ảo giáccủa cô, người ở cùng bổn vương là Tiểu Tiểu, chứ không phải cô. Về phấnđứa con của cô, bổn vương nghĩ cô là người rõ hơn ai hết chứ? Cả đờinày, bổn vương đã có cô nương mà mình thích, cô không cần phải đa nghĩnữa. Có muốn sống tiếp hay không, là chuyện của cô, đừng đổ lên đầu bổnvương…”

Lời của Lân vương còn chưa nói xong, Thủy Thủy vẫn luônnằm hôn mê trên giường bỗng dưng mở mắt, nàng ta đăm đăm nhìn Lân vương, cười thảm nói:

“Hôm đó, lúc tỉnh lại, chẳng lẽ tất cả đều là giả hay sao?”

Lân vương cười lạnh một tiếng:

“Bổn vương không biết cô và Tiểu Tiểu có ý định gì, nhưng bổn vương xácđịnh, người lúc đó là Tiểu Tiểu, bổn vương thấy nàng đưa cô tới, giúp cô cởi y phục xong rồi đặt bên người bổn vương…”

“Chàng nói…là nàng ta làm sao…”

Trong giọng nói khàn khàn, lộ ra sự thất vọng cùng cực, Lân vương vốn địnhlạnh lùng không màng đến, nhưng lại không muốn khiến nàng ta oán hậnTiểu Tiểu, lựa lời nói:

“Lấy tu vi của bổn vương, sao có thể bịxuân dược nhỏ nhoi của các cô làm cho mê man được chứ? Lúc đó tuy bổnvương trúng độc, người bên cạnh là cô, nhưng bổn vương biết đấy là chủ ý của Tiểu Tiểu, nàng ấy đang đứng rình một bên, cho nên vừa chú ý thấy,thì liền bắt lấy nàng. Mà sự trừng phạt đối với nàng ấy chính là…khôngngờ, sau khi kết thúc, nàng vẫn không từ bỏ mà đem cô đến…Thủy Thủy, bạn của cô cũng thật là tốt, đã như thế rồi, mà vẫn còn suy nghĩ cho cô.Nhưng bổn vương cũng đã trừng phạt nàng rồi, nàng cũng coi như là đã bịgiáo huấn…”

Hơn nữa không chỉ bị ‘giáo huấn’ một lần không thôi đâu, trong lòng Lân vương thầm bổ sung thêm một câu.

“Thì ra là vậy, thế tối hôm đó sao chàng còn đến tìm thiếp? Nếu đã không cóhứng thú gì với thiếp, chàng đến tìm thiếp làm gì? Chẳng lẽ là vì để chà đạp thiếp hay sao?”

Nước mắt lại rơi xuống lần nữa, Thủy Thủy cười cay đắng, thì ra, tất cả đều là nàng tự mình đa tình, nhưng Lân vương…

“Lúc nào? Buổi tối ta chưa bao giờ đến tướng phủ mà?” Lân vương kinh ngạcnhìn Thủy Thủy, hay thật sự có người đến đó, bằng không, hắn không hiểunổi đứa bé trong bụng Thủy Thủy là của ai.

“Chính là buổi tối ngày thứ ba sau ngày hôm đó, có người lẻn vào, thiếp…”

Thủy Thủy khàn khàn nói, bờ môi vốn hồng nhuận, nay lại vừa trắng vừa khô,Vu Hoa không đành lòng bèn đưa qua một ly nước, nhưng Thủy Thủy lắc lắcđầu, không nhận lấy, chỉ kì vọng mà nhìn Lân vương, đợi câu nói tiếptheo của hắn.

Trong lòng Lân vương thắt chặt, là ai chứ? ThủyThủy không ngốc, có thể khiến nàng ta hiểu lầm là mình, nhất định làngười đó có mục đích. Chẳng lẽ một màn trong hoa viên còn có người khácnhìn thấy sao? Nghĩ đến thân thể của Tiểu Tiểu có thể đã bị người trongbóng tối nhìn sạch trơn, trong lòng hắn khó chịu cứ như ăn phải sâu lông vậy. Tốt nhất đừng để hắn biết kẻ đó là ai, bằng không, đừng trách hắnkhông khách khí.

Nhìn ánh mắt kì vọng của Thủy Thủy, Lân vươngnói: “Xin thứ lỗi, bổn vương thật sự không có đến. Vu cô nương, cô tốthơn hết là nhớ cho kĩ kẻ đó là ai, hắn hẳn là quen thuộc với cô. Thừatướng phủ chẳng phải là nơi bất kì ai nói đến là đến, nói đi là đi được. Được rồi, lời ta nói đến đây thôi, Vu cô nương, hãy bảo trọng!”

Tiểu Tiểu, nàng ta là bạn của nàng, vì nàng, ta đã tận lực an ủi nàng tarồi, quay đầu nhìn lại những người trong phòng một cái, ánh mắt của Lânvương, không hề rơi trên người Thủy Thủy, không phải hắn vô tình, làthật sự không có ý gì với nàng ta hết.

“Thủy Thủy, cái này…” Thừa tướng không nói gì nhìn con gái, không thể tin được con gái lại xảy rachuyện ngay trong tướng phủ của mình. Lời ban nãy ông đều đã nghe hết,Thủy Thủy sao có thể ngốc thế chứ?

“Thủy Thủy, Lân vương nói đều là thật sao?”

Vu phu nhân vẻ mặt đau thương nhìn Thủy Thủy, vốn tưởng Thủy Thủy đơnthuần, không ngờ lại cũng có thể làm ra chuyện này. Là sự giáo dục củamình quá thất bại à? Thủy Thủy, sao con có thể làm ta thất vọng như vậyđược chứ? Sao con có thể làm ra cái chuyện khiến cho tướng phủ xấu hổnhư vậy được chứ?

Mà Thủy Thủy trên giường, chỉ biết ngây ngốcnhìn Lân vương đi ra khỏi cửa, trong đầu nàng đang nghĩ lại hết thảy mọi chuyện tối hôm đó, đúng là hắn mà, hình như hắn cũng từng thừa nhận…sao cuối cùng hắn lại nói vậy chứ…

Lời nói lúc đầu, Thủy Thủy có thể tin tưởng, bởi vì lúc đó có Tiểu Tiểu, sau đó nàng cũng thấy bờ môisưng lên kia của Tiểu Tiểu. Lúc đầu khi nhìn thấy, nàng còn cảm thấy kìlạ, bây giờ nghe Lân vương nói đến, tất cả đều hợp tình hợp lí. Nhưngngười tối hôm đó, thì nàng nhớ không rõ, hắn thật sự là Lân vương, tuykhông thắp đèn, tuy trong phòng rất tối…

“Thủy Thủy,muội không sao chứ?” Có nha hoàn đứng ngoài cửa, Vu Hoa đi ra, nhận lấythuốc đã sắc xong trong tay nha hoàn, đi đến trước giường Thủy Thủy, sợhãi hỏi.

“…” Nhìn Vu Hoa một cái, Thủy Thủy im lặng bật khóc: “Ca…”

Trong tiếng nấc nghẹn ngào, lờ mờ nghe được tiếng gào của nàng, Vu phu nhânđưa thuốc tới, nhìn Vu Hoa ôm Thủy Thủy vào lòng, nghe thấy tiếng khócđau đớn của con gái.

“Thủy Thủy, không sao nữa, không sao nữa rồi…” Vụng về an ủi nàng, yêu phải Lân vương, Thủy Thủy định sẵn là phải đau lòng.

“Ca…sao lại như vậy…” Nàng thật sự không rõ, hôm đó rốt cuộc là sao? Ai có thể nói cho nàng? Nàng không rõ, một chút cũng không…

“Thủy Thủy, uống thuốc trước đã, dưỡng tốt thân thể rồi nói sau, được không?” Vu phu nhân đi đến trước giường, từ ái nhìn cô con gái mà bà yêu thương nhất. Lần hiểu lầm kia, con đường sau này của con gái, nhất định sẽ rất khó đi.

“Mẹ, con không cần uống, con không muốn uống…” Đẩy thuốc mà mẹ đưa tới ra, Thủy Thủy cự tuyệt nói.

“Thủy Thủy, đừng sợ, chỉ có dưỡng sức cho tốt, muội mới có thể tìm được người kia, cũng mới có thể có được trái tim của Lân vương chứ…”

Trướckia, lời như vậy Vu Hoa cũng chẳng nói ra khỏi miệng được, nhưng nay vìThủy Thủy, y chẳng màng đến gì nữa. Ích kỉ cũng được, hèn hạ cũng chẳngsao, Thủy Thủy là muội muội của y, y nhất định sẽ giúp nàng.

“Lân vương? Nếu như người tối hôm đó không phải là chàng, chàng sẽ xem thường muội, sao lại yêu muội, thích muội cho được?”

Tuyệt vọng nhìn ca ca, người lần đó là Tiểu Tiểu, nếu mình là Tiểu Tiểu thì tốt biết mấy.

“Thủy Thủy, không phải muội không thể xác định được hay sao? Muội cảm thấy là hắn, thì có khả năng chính là hắn…” Bắt lấy nghi vấn trong lời nói bannãy của Thủy Thủy, bây giờ Vu Hoa phải dỗ Thủy Thủy uống thuốc trước,phải giữ lại cái mạng này trước đã rồi nói sau.

“Nhưng mà, Vương gia nói…” Thủy Thủy cúi đầu, nàng cảm thấy là Vương gia, nhưng Vương gia lại không thừa nhận!

“Không sao, Thủy Thủy, chỉ cần muội xác định người tối hôm đó là Lân vương, ta và cha nhất định sẽ khiến cho Lân vương chịu trách nhiệm với muội!” VuHoa quay đầu nhìn thừa tướng, mãi đến khi thừa tướng gật đầu, Vu Hoa mới thả lỏng một hơi: “Thủy Thủy, lúc nãy cha cũng đã đồng ý rồi, bây giờmuội yên tâm rồi chứ?”

“Ừm…” Ngượng ngùng cúi đầu, sau khi Vu Hoa đỡ Thủy Thủy nằm nghiêng xong, nhận lấy thuốc trong tay Vu phu nhân,từng thìa từng thìa cẩn thận bón cho Thủy Thủy.

Uốngthuốc xong, Thủy Thủy lại ngủ tiếp, mấy người cẩn thận lui ra khỏiphòng, kêu nha hoàn đến chăm sóc Thủy Thủy, người sau khi rút lui, bọnhọ ở thư phòng bắt đầu thương lượng.

“Thật không ngờ, con nha đầu thối kia đã hại Thủy Thủy!” Vu thừa tướng tức giận đập bàn một cái, sớm biết ả nữ nhân kia chẳng có gì tốt lành rồi mà, đáng lẽ khi đó khôngnên giữ ả ta ở lại phủ thừa tướng.

“Cha, cha nói vậy thì khôngđúng tồi, sao có thể oán Tiểu Tiểu được chứ? Là Thủy Thủy xin Tiểu Tiểugiúp muội ấy, Tiểu Tiểu cũng là tốt bụng…” Đã hơn một tháng rồi, Vu Hoakhông quên Tiểu Tiểu, ngược lại nỗi nhớ nàng ngày càng sâu, có lúc, y đã nghĩ đến hoàng cung để gặp nàng.

“Con còn nói thay cho ả haysao? Hoa Nhi, ả ta là loại nữ nhân thế nào con còn không rõ à? Ban nãycon không nghe Lân vương nói sao, ả ta đã cùng Lân vương…” Vu thừa tướng tức giận nói.

“Nàng ấy nhất định là bị ép buộc!” Tức giận nóimột tiếng, hôm đó khi đi tìm nàng, nàng đang ở trong tẩm thất của Lânvương, lúc đó, y nhìn thấy y phục nàng chỉnh tề mới yên tâm, bây giờ mới biết đấy là Lân vương giúp nàng mặc vào. Còn nữa, khi đó môi củanàng…nàng nói là bị muỗi cắn, quả nhiên không phải con muỗi.

“VuHoa, con vẫn chưa bỏ cuộc sao?” Trong mắt Vu thừa tướng, xẹt qua một tia tàn khốc. Không lâu trước, trong lúc vô ý ông nghe thấy Thủy Thủy nóichuyện với nha hoàn, mới biết được Thủy Tiên ra đi cũng bởi nhận được sự cổ vũ của ả ta, sau đó Thủy Thủy, Hoa Nhi…

Nhìn ba đứa con của mình, không ngờ đều bị ả nữ nhân kia hại cho thê thảm. Cùng ả ta, sau này không đội trời chung!

Bây giờ ả ta đang ở trong cung, cũng không biết đã dùng thủ đoạn yêu mị gìvới Hoàng thượng nữa, lại được thả ra trước khi mình đi cầu xin. Thế cơhội gặp mặt của ả ta với Hoàng thượng sau này không phải sẽ càng nhiềuhay sao? Bối cảnh của ả ta, người mình phái đi cũng không tra ra được,cũng chính là nói, ả ta chẳng có nhược điểm gì cả, nhưng phủ thừa tướngbên này…

Nếu như ả ta nói sai một câu, hoặc là không cẩn thận nói ra những gì không nên nói, thì cả trăm nhân khâu bên này…

Không được, đây đúng là một tai họa ngầm mà, giữ ả ta lại quá nguy hiểm, phải nghĩ cách diệt trừ ả ta mới được!

“Đúng rồi, lão gia, nói như vậy, Tiểu Tiểu cô nương đã cùng Lân vương…, thế ả ta chưa từng thị tẩm? Thủy Tiên khi đó hình như cũng chưa…” Vu phu nhân run rẩy hỏi.

“Đúng, Thủy Tiên chưa từng thị tẩm, tiếp tục như thế, Tiểu Tiểu cô nương sẽ…Hoa Nhi, con nói chúng ta phải làm sao đây?

Thừa tướng đã từng hỏi công công chủ quản việc này, tuy Hoàng thượng đã từng đến Lân Tiên cung của Thủy Tiên, nhưng trước giờ chưa hề ngủ lại đó,bởi vậy, nếu như Hoàng thượng kêu Tiểu Tiểu thị tẩm, kết quả chỉ có hai, không phải bị vạch trần, thì là bị ném vào lãnh cung! Hoàng thượng saocó thể cho phép phi tử của mình bất trinh được chứ?

“Cha, tại sao những người đi tìm Thủy Tiên đều rút về hết vậy? Đương nhiên phải tìmThủy Tiên về, đổi lại với Tiểu Tiểu…” Vẻ âm tàn ban nãy trong mắt củacha, khiến cho Vu Hoa thấy sợ hãi, lúc để nàng tiến cung, y vô năng vôlực, bây giờ tuyệt đối không thể để Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm – Cha hìnhnhư đã nổi sát tâm với nàng rồi! Phải ngăn cha lại, nhất định phải ngăncản ông ấy!

“Hoa Nhi, con nghĩ Thủy Tiên sẽ hoàn hảo mà trở vềhay sao? Nếu đã bỏ trốn, hai người phỏng chừng sớm đã kết thành phu thêrồi, bắt về thì cũng chẳng có ích gì…”

Thừa tướng chán chường ngồi đó, mấy đứa con, sao lại chẳng có đứa nào khiến mình yên tâm được nhỉ.

“Ý cha là, ba tháng sau Tiểu Tiểu cũng không ra được sao?” Kinh ngạc nhìnthừa tướng, chẳng lẽ ông ấy muốn để Tiểu Tiểu thay thế Thủy Tiên cả đời?

“Không phải, ả ta sống không tới ba tháng!” Cười lạnh một tiếng, chỉ có kẻchết mới đáng tin, mà như thế Thủy Tiên cũng có thể vĩnh viễn tiếp tụctiêu dao.

“Cha, cha không thể làm như vậy!” Tức giận đi tới bên thừa tướng, Vu Hoa từ trên cao nhìn xuống chỗ thừa tướng đang ngồi.

“Thế ý của con là, để cả tướng phủ của chúng ta bồi táng luôn sao?” Hờn giận ngẩng đầu nhìn về phía con trai, vẻ mặt thừa tướng mở mịt.

“Chuyện này với chuyện nàng ấy sống thì có liên quan gì chứ?” Vu Hoa tức giậnhỏi. Nói sao đi nữa, Tiểu Tiểu cũng là vì bọn họ mà vào cung, sao cha có thể nổi sát tâm với nàng như vậy được chứ?

“Con nói xem? Thânthế ả ta không rõ ràng, nếu tiếp xúc với Hoàng thượng, có thể nàng ta sẽ nói sai lời…Hoa Nhi, thân phận bây giờ của ả ta là Thủy Tiên, khôngphải Tiểu Tiểu, nếu phạm phải sai lầm, chịu liên lụy chính là tướng phủcủa chúng ta đấy. Ả ta chỉ có một mình, mà chúng ta lại có hơn trăm nhân khẩu. Hoa Nhi, con tự suy nghĩ đi…”

***

“Nương nương, nương nương, Liên phi tới thăm người!”

Còn chưa ăn xong bữa, một tiểu công công bất an ở cửa truyền lời, Từ ma mara ngoài hỏi một chặp, mới biết người hiện tại chưởng quản hậu cung làLiên phi đã đến đây.

“Liên phi à? Để nàng ta vào đi!”

Tuyrằng, điều hi vọng nhất bây giờ chính là tắm rửa, ngủ một giấc,nhưng cuối cùng cũng đã có phi tử đến bái phỏng, sau khi Tiểu Tiểu nghe xong lập tức hưng phấn bừng bừng. Tranh đấu, tính kế trong hậu cung sắp bắt đầu rồi sao?

“Nương nương, người phải cẩn thận một chút, thủ đoạn của Liên phi rất lợi hại.” Thấy sự hưng phấn của Tiểu Tiểu, HoaNguyên nhắc nhở nói.

“Hoa Nguyên, cám ơn cô, ta biết rồi. Cô vào trong phòng giúp ta sắp xếp một chút trước đi!”

Hoa Nguyên và Liên phi cũng coi như là chỗ quen biết cũ, đợi lát khi gặp, trong lòng Hoa Nguyên chắc sẽ rất khó chịu.

“Nương nương, thật sự không cần, tôi phải bắt đầu thích ứng. Hơn nữa, nếu như ả ta thật sự muốn làm khó tôi, nương nương sẽ giúp tôi, đúng không?” HoaNguyên chớp chớp mắt, nàng nói đều là sự thật.

“Thế cũng phải, được thôi, cô cứ ở lại đây đi.” Tiểu Tiểu cười cười, hai người, vừa hay có thể phối hợp với nhau.

“Nương nương, ả ta sắp vào đây rồi, có cần dọn mấy thứ này đi trước hay không?”

Tiểu Tiểu và Liên phi, tuy cấp bậc giống nhau, nhưng Liên phi bây giờ là chủ quản hậu cung, vẫn phải tôn trọng ả ta một xíu, nhưng đây chỉ là cáchnghĩ của Hoa Nguyên. Tiểu Tiểu ấy à? Đương nhiên là hi vọng có người tới tìm nàng gây sự, như thế mới đã nghiền.

“Không cần, bổn cung còn chưa dùng xong bữa, dọn đi sao được? Bổn cung phải tiếp tục ăn, dùng sức mà ăn…”

“Ai yo, muội muội còn đang dùng bữa à?”

Lúc nói chuyện, Liên phi dưới sự xúm xít của mấy nha hoàn mà lượn là lượnlờ đi vào, trừ giọng điệu mềm mại kia, còn mang theo hương khí ngậpphòng, khiến cho Tiểu Tiểu đang dùng bữa phải bực bội cau mày, nhưngnàng không đứng dậy, cũng chẳng phát tác, chỉ cười nhạt hỏi:

“LàLiên phi đến à, sao Liên phi nương nương lại rảnh rỗi đến Lâm Tiên cungnhỏ bé của muội ngồi chơi thế? Ngọn gió nào đưa đến vậy?”

“Muộimuội nói đùa rồi, giữa tỷ muội, vốn đã nên qua lại với nhau. Muội muộiđang dùng thiện à? Không biết đây là dùng thiện gì nữa?” Nhìn thiện thực trên bàn, mặt Liên phi hơi hơi mỉm cười.

Phải biết rằng, trongcung đối với việc dùng thiện cũng rất chú ý, chú ý canh giờ, chú ý quycách dùng thiện. Bây giờ thiện thực trên bàn đích thực là chiếu theo địa vị của Tiểu Tiểu mà chuẩn bị, nhưng giờ này hả, thì có vấn đề bự. Nóilà ngọ thiện, ít nhất cũng đã qua hơn một canh giờ rồi, nói là vãnthiện, phỏng chừng còn phải hơn một canh giờ nữa thì mới tới thời gianvãn thiện. Cho nên, hôm nay nàng đến thật tốt, không cần nghĩ phải làmsao để tìm chỗ không phải của nàng ta, bây giờ có ngay một cái rồi nè.

“Ha ha, Liên phi có điều không biết, muội muội hôm nay đau đầu, không cẩnthận ngủ quá giờ, bỏ qua thời gian ngọ thiện, cho nên…” Tiểu Tiểu ănmiếng rau, cũng không bảo Liên phi ngồi, Liên phi cười nói:

“Đấy là muội muội quá nhân từ rồi. Không biết là ai hầu hạ bên người nhỉ? Ngay đến ngọ thiện mà cũng không kêu muội muội đậy?”

Ánh mắt nàng ta lạnh lùng nhìn về phía Từ ma ma và Hoa Nguyên đang hầu ở bên cạnh, bỗng bật cười:

“Đây là, không phải Hoa phi sao? Sao lại ở trong cung của muội muội vậy? Còn mặc y phục của cung nữ nữa chứ?”

“Nê Nhi cảm tạ nương nương còn nhớ tới, Hoa phi đã trở thành quá khứ rồi,Nê Nhi bây giờ chỉ là một cung nữ.” Hoa Nguyên cúi thấp đầu, che giấulòng oán hận đối với ả ta, lúc đầu nếu không phải ả, mình sao có thể rơi vào bước đường này?

“Nê Nhi? Đây đúng là một cái tên không tệ,chỉ là đáng tiếc cho tiền đồ tốt đẹp của Hoa phi. Hoa Nguyên, khi đó đều trách tỷ không cẩn thận, tỷ còn phải cảm ơn muội đã đệm dưới thân tỷ,mạng của Hứa Nhi là do muội cứu, muội chính là đại ân nhân của tỷ và Hứa Nhi đấy. Chỉ đáng tiếc khi tỷ nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn cứ không tin. Hoa Nguyên, một năm nay muội ở trong lãnh cung, cũng chịukhổ rồi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.